Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 19 - Chương 37

  Chương 37: Long Hổ sơn, chiến dịch cứu Tiểu Yêu Nghe cha của Vạn Triều An nói đến đó, tôi không kìm được mà đặt đũa xuống, hỏi ngay: “Con tiểu yêu quái thảo mộc thành tinh kia, rốt cuộc trông như thế nào vậy?” Cha của Vạn Triều An tên là Vạn Trung, đang công tác tại tỉnh Cán Tây, phụ trách mảng liên lạc tôn giáo ở vùng Cán Bắc. Dạo trước ông ta vào núi, tín hiệu mất hẳn, nên không kịp quay về. Đến khi liên lạc được, mới biết nhà xảy ra chuyện lớn, tuy con trai vẫn bình an, nhưng tu vi của sư phụ đã mất quá nửa, gần như phế nhân. (Bánh Tiêu: Cán là tên gọi khác của tỉnh Giang Tây) Ông ta tức tốc chạy về nhà, trói cậu con trai đang cùng bạn gái tận hưởng “thế giới hai người” lên xà nhà, rồi đánh cho một trận ra trò. Tội nghiệp Vạn Triều An, nằm liệt giường mấy ngày liền, lại bị mất mặt thảm hại trước bạn gái, nên nổi giận đùng đùng đòi bỏ nhà đi. Nhưng Vạn Trung chẳng thèm để tâm, vẫn đích thân tới thăm hỏi Vạn Tam Gia. Xét cho cùng, chúng tôi cũng được xem là ân nhân cứu mạng của ...
Các bài đăng gần đây

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 19 - Chương 36

Chương 36: Âm Dương huyết, thấm vào đôi tay quỷ ảnh vô Vạn Tam gia từng nói, ông có cách giải quyết đôi tay của tôi, nhưng cách đó không phải là chữa lành hoàn toàn để chúng trở lại như tay người bình thường, mà là điều hòa âm dương, khiến chúng lúc thường trông chẳng khác gì tay thật, song hễ gặp tà vật yêu ma thì có thể phát huy “mặt trái” của lời nguyền, thiêu đốt kẻ địch. Một phương án như thế, tôi dĩ nhiên đồng ý không chút do dự. Thật ra, bỏ qua những cơn đau đớn trong suốt tháng qua, tôi vẫn có chút yêu thích đôi “tay bị nguyền” mà Lừa Lùn đã ban cho mình. Dẫu sao, chúng cũng đã trở thành một thứ pháp môn hộ thân của tôi rồi. Giữa tháng 12, gió lạnh dần nổi, Nông Gia Nhạc của bà ngoại bé Mông Nhỏ bắt đầu vắng khách, tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh liền ở nhờ nơi đó. Con bé kể rằng mảnh đất mở Nông Gia Nhạc là do ông cố ngoại của nó chọn, từ ngày khai trương đến giờ, buôn bán lúc nào cũng phát đạt. Tôi tuy không tinh thông thuật phong thủy, nhưng ngay khi nhìn thấy địa thế “hai rồng ôm ...

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 19 - Chương 35

  Chương 35: Bớt lo, chủ vựa ve chai kể chuyện sau khi tách ra Nghe Vạn Tam Gia gọi, chúng tôi liền nhanh chóng thu dọn hành lý, chạy ngay đến bệnh viện, vừa kịp lúc cụ đang làm thủ tục xuất viện. Sắc mặt cụ lúc này đã khá hơn trước. Vết thương của cụ là do tinh thần bị tổn hại, bệnh viện cũng chẳng khám ra được gì, nên về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì hơn. Thấy tôi ôm theo con gà trống lông sậy, cụ hơi bất ngờ trước tốc độ làm việc của tôi, hỏi con gà ấy được bao lâu rồi. Tôi đáp: “Ba năm hai tháng.” Ông đưa tay sờ lên cái mào đỏ au của nó, gật đầu nói: “Được đấy, nhìn đúng là tầm ấy tuổi. Ở đâu ra vậy?” Tôi nói: “Mua của một hộ nuôi gà ở vùng Cốc Thành, phải bỏ ra ít tiền.” Cụ gật đầu hài lòng, rồi nói thêm: “Còn thứ kia thì để cha của Vạn Dũng lo, bên họ có vài cô gái dân tộc giữ lại cái đó theo tập tục, chắc không khó. Vậy giờ ta về Ba Đông nhé?” Con dâu út của ông cụ giúp lo xe cộ. Sau khi làm xong thủ tục, chúng tôi dìu ông lên xe. Tiểu Đạo Lưu Manh ngồi ghế phụ, còn tôi, ông ...

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 19 - Chương 34

Chương 34: Mỗi người một ngả, âm dương lưỡng huyết, xoay xở gấp gáp Mấy ngày nay tất tả trong núi rừng, trải qua thêm vài phen vào sinh ra tử, quần áo của cả nhóm đều dính đầy bùn đất và máu, giày dép lấm lem, hình dạng thê thảm không nỡ nhìn. Nếu không phải trong nhóm có cả người già lẫn trẻ nhỏ, lại thêm trước khi vào làng đã giấu hết súng săn và dao rựa đi, trông không giống bọn lưu manh, e rằng chủ nhà nông dân kia đã sớm đuổi chúng tôi ra khỏi cửa. Những ai chưa từng sống ở nông thôn hay đi rừng chắc khó mà hiểu được việc dùng cỏ để chùi đít, mà vì không sạch hẳn, người nào người nấy đều tỏa ra một mùi khó ngửi, chẳng khác nào đám ăn mày, khiến chủ nhà đầu tiên bị chúng tôi gõ cửa tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt. Trong lúc trò chuyện với dân làng, chúng tôi biết được nơi này nằm ở ranh giới huyện Bảo Khang. Không ngờ rằng trong lúc mù mịt chạy trốn, chúng tôi chẳng những đã ra khỏi Hắc Trúc Câu, mà còn băng qua bốn trấn, bốn xã và một công viên rừng quốc gia, vượt muôn trùng núi cao vực sâu,...

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 19 - Chương 33

Chương 33: Hạ thi thần, cả đám vây tròn cùng xả lũ Biến cố đột ngột đến thế, tôi đương nhiên sững sờ đến ngây người, như con ngỗng đần độn, chỉ biết ngơ ngác nhìn quanh. Chỉ thấy mọi người xung quanh đều ôm bụng lăn lộn, Tiểu Đạo Lưu Manh, Vạn Tam Gia và Vạn Dũng vẫn còn nhớ lời dặn của Mèo Da Hổ đại nhân, nghiến răng chịu đựng, gân xanh nổi đầy trán, cố nén cơn đau dữ dội ấy. Còn Vạn Triều An, Vạn Triều Đông thì chịu không nổi, gào khóc thảm thiết, liên tục không ngừng, không dứt bên tai. Toàn thân tôi cứng đờ, chẳng dám động đậy, chỉ nhìn cảnh vật chung quanh liên tục biến ảo, run rẩy, như đang xem một bộ phim 4D tinh xảo đến kinh người, ánh sáng, bóng tối luân chuyển, hết rừng rậm lại đến hẻm núi, rồi đồng cỏ, suối nhỏ... vô số cảnh tượng thay nhau hiện ra, ngày và đêm chớp mắt mà đổi, tạo thành một trạng thái cực kỳ bất ổn. Mặt đất dưới chân rung lên, còn cảm giác tê buốt như điện giật khắp người tôi, từng đợt từng đợt dâng mạnh. Không kịp để tâm đến những gì đang xảy ra quanh mình...

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 19 - Chương 32

  Chương 32: Ba quy tắc, đồng đội ngu như heo Lư chủ Lý Tử Khôn huyết tế bằng máu mà sinh ra khối hắc vụ kia đang vùng vẫy dữ dội, còn cái bóng đen đang liều mạng giao chiến với nó, chính là quỷ linh được phong ấn trong ống trúc xanh biếc nơi thắt lưng của Vạn Tam Gia. Tôi vẫn chưa bao giờ thật sự hiểu rõ con quỷ linh đó là thứ tồn tại như thế nào. Nó hoàn toàn khác biệt về mặt hình dáng với bất kỳ loại ma quỷ nào mà tôi từng biết, hơn nữa nó dường như có đôi khi vô cùng hung bạo, giống như một đao khách máu lạnh tà ác, cũng không hẳn là quá nghe lời Vạn Tam Gia. Nếu không phải ông cụ luôn khống chế chặt chẽ, chỉ sợ sẽ làm bị thương tính mạng rất nhiều người. Dẫu có đủ điều không ổn, song phải thừa nhận nó rất mạnh. Trong trận chiến với đám hắc vụ khiến ai nấy đều đau đầu kia, chỉ qua mấy lần va chạm, nó đã không hề rơi vào thế yếu, kiềm chế chặt chẽ được ánh chiếu lư chủ. Hai luồng hắc linh đánh nhau, hai tay như đao, rồng bay phượng múa, đường quanh núi khuất, sự hung hiểm trong ...

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 19 - Chương 31

  Chương 31: Bạn cũ, ảnh chiếu Lư chủ hiện hung tàn Thấy Tiểu Tuấn trước đó chạy trốn vào rừng đang cầm một cành cây khô, một gậy đánh ngã Vương Mặt Rổ đang phát điên, Vạn Tam Gia là người đầu tiên lao tới. Bé Mông nhỏ, đang ngã nhào trên đất, cố sức bò dậy, vừa khóc vừa gọi “Ông cố ơi!”, nước mắt nước mũi giàn giụa. Nhưng tiếng khóc ấy giờ chỉ còn là sự trút bỏ sợ hãi, nghe còn dễ chịu hơn hẳn những tiếng nức nở nghẹn ngào khi nãy. Hai ông cháu cách nhau hai đời ôm chặt lấy nhau, xúc động đến tột cùng. Còn Tiểu Tuấn thì ngượng ngùng gãi đầu, lí nhí xin lỗi tôi: “Anh Lục, em xin lỗi, khi nãy sợ quá, chẳng nghĩ được gì, cứ thế chạy vào rừng, mãi đến giờ mới bị chim đại nhân chửi cho chạy trở về, thật xin lỗi, thật xin lỗi...” Trên đầu, gà mái mập phát ra âm thanh uy nghiêm: “Cái gì mà ‘chim đại nhân’? Đã nói rồi, phải gọi ta bằng tên đầy đủ — Mèo Da Hổ đại nhân!” Tiểu Tuấn gãi đầu: “À.... Da hổ chim đại nhân...” Con gà mái: “...” Tôi chỉ biết lắc đầu, quay sang nói với Tiểu Tuấn vừa...