Mặt nạ bù nhìn (b) Không đợi Trì Mộ kịp phản ứng, Hạ Duy An lại cảm thán một tiếng, kéo tay Trì Mộ lại, dịu dàng an ủi nói: "Sư ca, đừng lo, anh có thể ra được, đừng lo, hôm nay . . . . . . . ." Nói rồi, cậu nhìn phong cảnh chung quanh một chút, thở dài một tiếng: "Bây giờ đã gần năm giờ rồi, em thấy hôm nay chúng ta đều không ra khỏi đây được, thế này đi, hay là chúng ta tối nay nghỉ ngơi tại đây nhé." Đại não Trì Mộ có chút chập mạch, Hạ Duy An này, dường như chẳng mảy may kinh ngạc và khổ sở, hơn nữa. . . . . . . Trì Mộ hơi khó xử nhìn bốn phía một chút, tuy nói chung quanh đều là núi trơ trụi, nhưng ai có chút thường thức đều biết, trong núi này buổi tối nếu có dã thú -- Hai người họ còn có thể sống sót sao? Hạ Duy An tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng Trì Mộ, mỉm cười, hai tay phủ lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Trì Mộ: "Không cần sợ, nơi này là đường chính, sói gì đó đã sớm không dám bén mảng, vì chúng cũng biết, sự đáng sợ của con người." ...