Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 14 - Chương 61

 Chương 61 - Ngàn dặm liên kết, truyền thuyết hoàng kim Người ta thường gọi những âm thanh trong thiên nhiên, như tiếng gió, tiếng chim hót, tiếng suối chảy là những thanh âm ngưng tụ tinh hoa trời đất, nhật nguyệt, gọi là âm thanh của tự nhiên, để hình dung sự mỹ diệu của âm thanh. Thế nhưng ngay khi tôi bước vào căn phòng, liền cảm thấy tiếng “hu hu” ấy từ bốn phương tám hướng truyền tới, khiến người ta rùng mình, cả thế giới như đang nghiêng lệch, khẽ rung động. Tôi thầm kêu không ổn, hai tay lập tức kết Bất động minh vương ấn, trong miệng quát lớn một tiếng: “Linh ——” Thế giới liền trở nên thanh tĩnh, còn khối sương trắng kia cũng tách ra một phần, quấn chặt lấy tôi. Tôi lùi sang bên vài bước, liền cảm giác cảnh vật xung quanh biến đổi, có ác quỷ sinh sôi khôn cùng, giương nanh múa vuốt, phát ra những tiếng thét kỳ quái đáng sợ. Tôi lập tức cảm thấy chẳng lành, bèn rút chiếc Chấn kính vừa lấy lại ra, chiếu thẳng vào khối sương trắng, miệng niệm một tiếng “Vô lượng thiên tôn”, v...
Các bài đăng gần đây

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 14 - Chương 60

  Chương 60 - Cứu nữ tù, phòng trắng biến dị Màn che bị gió lùa tung lên, phía sau hiện ra một khoảng không gian u ám. Nơi đó đặt hai mươi mốt cái chum gốm màu nâu sẫm, to cỡ bằng lu nước ở quê tôi. Điểm khác biệt duy nhất là miệng chum cực nhỏ —— và trên mỗi chiếc chum, lại lộ ra một cái đầu phụ nữ. Người lợn! Trong đầu tôi lập tức hiện ra hai chữ ấy. Gương mặt bi thương không tiếng khóc của Cổ Lệ Lệ như chợt ùa vào ngực. Những cô gái bị nhốt trong chum ấy, chẳng thể nói là tuyệt sắc, nhưng đều còn rất trẻ. Mái tóc đen nhánh được chải chuốt gọn gàng, buông xõa sau lưng. Không biết Tát Khố Lãng dùng thủ đoạn gì, mà khuôn mặt họ lại đỏ hồng khác thường, đôi mắt ánh lên vẻ mông lung khoái lạc như đang tận hưởng gì đó. Nhưng cho dù bề ngoài là vậy, tôi vẫn cảm nhận rõ rệt sát khí oán độc phảng phất khắp không gian này. Tiếng kêu thất thanh vừa rồi chính là từ đám lính của Ngô Vũ Luân. Những kẻ từng ra chiến trường, quen thấy xác chết như cơm bữa, vậy mà khi đối diện cảnh tượng tà ác, ...

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 14 - Chương 59

Chương 59 - Binh chia hai đường, kẻ phản bội bịt mặt Quả nhiên, đúng là cáo già từng lăn lộn trong quan trường, mỗi lời của Ngô Vũ Luân đều đâm thẳng vào chỗ yếu của tôi. Rửa sạch tội danh, cứu bạn bè, báo thù cho những đồng bào Trung Quốc đáng thương kia, ba chuyện này, đặc biệt là hai chuyện sau, khiến tôi căn bản chẳng thể nào từ chối hắn. Tôi với Tuyết Thụy, Hùng Minh đến đây là vì cái gì? Chẳng phải là để tìm thằng Tiểu Đạo Lưu Manh đó sao? Anh bạn đầy bụng gian trá nhưng lại khiến người ta không sao ghét nổi ấy, nếu tôi cứ thế bỏ mặc anh ta trong hang ổ ma quỷ này, để anh ta chết thảm không toàn thây, e rằng cả đời tôi cũng không thể tha thứ cho mình được. Nếu đã vậy, chẳng thà cùng chết cho rồi. Mẹ kiếp, nghĩ vậy còn sảng khoái hơn. Tôi gật đầu đáp ứng Ngô Vũ Luân, nhưng cũng nêu nghi ngờ: một hành động nguy hiểm thế này, nếu toàn quân chết sạch thì còn nói gì đến chuyện cứu người? Ngô Vũ Luân mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: lần này hắn nhận lệnh từ cấp trên, đặc biệt chọn ra mộ...

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 14 - Chương 58

  Chương 58 - Chú út trảm ma, tin tức Tiểu Đạo Chúng tôi còn run sợ mà nhìn con cự xà khủng khiếp lướt ngang qua, trong lòng dâng lên cảm giác may mắn sống sót sau tai kiếp. Tôi ngồi bệt xuống đất, thấy cách đó không xa trên bãi cỏ có một con voi ngã gục, thân thể run rẩy khẽ động. Bên cạnh nó, một con voi con yếu ớt quẩn quanh, cố gắng dùng chiếc vòi non nớt của mình mà đẩy. Đám thú dữ đi theo Mèo Da Hổ đại nhân xông vào căn cứ, ra được bên ngoài chẳng còn lại một phần mười. Tôi nhớ lúc lao vào nhà kho có đến năm con voi, vậy mà giờ đây chỉ còn duy nhất con này thoát ra nổi. Còn con voi con kia, rõ ràng không tham gia vào trận ấy, nên mới giữ được tính mạng. Trên người tôi đầy vết thương, đau đớn vô cùng, nhưng nhìn cảnh này lại dâng lên nỗi buồn khó tả, tôi gắng gượng đứng dậy bước đến gần. Dọc đường chạy trốn, xác chết vương vãi khắp nơi. Những con vật kia ngã xuống, có thể nói là để cứu chúng tôi mà mất mạng. Tôi và chúng vốn chẳng có giao tình, cũng chẳng rõ Mèo Da Hổ đại nhân...

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 14 - Chương 57

 Chương 57 - Vũ Luân hung mãnh, Ba Thông viên tịch Cánh cổng bị đột ngột phá tung, tôi tất nhiên kinh ngạc tột cùng. Nhìn sang chú út và Hùng Minh, từ trong ánh mắt đầy ngỡ ngàng của họ, tôi thấy rõ bọn họ cũng hoàn toàn không biết trước. Người tới chưa chắc là viện binh, cũng có thể chính là kẻ địch. Chúng tôi biết rõ hiểm nguy, nhưng bầy thú thì nào có hay? Bị áp bức bởi luồng khí tức nặng nề như núi phía sau, vừa thấy cánh cổng mở, sau thoáng kinh hãi, làn gió đêm oi bức từ bên ngoài tràn vào, mang theo hương vị tự do. Thế là chúng liền điên cuồng lao ra. Thế nhưng, tiếng pháo dội ầm ầm, súng nổ lách tách như rang đậu, kéo chúng thẳng vào vòng tay tử thần. Bầy khỉ mặt đỏ gào thét xông qua miệng cổng còn vương khói lửa, rồi từng con từng con bị đạn xé nát thân thể. Tôi tận mắt chứng kiến một con khỉ đực to khỏe nhất, bị mảnh đạn bay ngang chém toạc cả hộp sọ, lộ ra não trắng hếu. Nó còn chưa chết, lăn lộn trên đất rên gào thảm thiết, não tràn tung tóe khắp nền, rồi mới tắt thở. T...

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 14 - Chương 56

  Chương 56 - Giao long xuất thủy, Phật quang giác ngộ Thông đạo dẫn ra bậc thang kia cao chừng năm mét, rộng bảy mét, đủ để ô tô miễn cưỡng chạy qua. Chúng tôi nằm rạp trên lưng voi đang lắc lư dữ dội, không dám đứng thẳng. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cưỡi voi. Vẫn nghĩ loài thú to xác này chỉ chậm chạp hiền lành, nào ngờ một khi đã tung vó lao đi thì chẳng khác nào chiến mã xông trận. Chưa kịp phản ứng, con voi tôi đang ngồi đã ầm ầm lao thẳng vào trận rắn dài hơn mười mét mà Tát Khố Lãng bố trí. Đám rắn này trước đó vốn chưa hiện diện, hiển nhiên là do đám Hàng Đầu sư vừa mới từ đâu đó xua tới. Chúng vẫn còn trong trạng thái di chuyển, chưa kịp cuộn mình thành thế trận, nhưng ngay lúc chúng tôi ập tới, cả bầy lập tức dựng cao đầu, chực tung người bật thẳng lên. Tôi thật sự không biết mặt đất kia rốt cuộc có bao nhiêu con rắn, chỉ thấy trước mắt toàn khắp chốn đều là chúng. Rắn lục mũi hếch, rắn lục, hổ mang, cạp nong, kim hoàn xà... đỏ, đen, trắng, xanh, vằn vện đủ loại. T...

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 14 - Chương 55

Chương 55 - Bách thú bôn tẩu, quần hữu tề tụ Ai từng tham gia ẩu đả tập thể chắc đều hiểu: do không gian chật hẹp, cho dù bị bao vây, thực sự vây đánh được bạn cũng chỉ là ba, năm người mà thôi. Huống hồ chúng tôi còn men theo vách tường mà đi, vậy số đối thủ trực diện càng ít. Đó chính là lý do chúng tôi dám liều mình phá vòng vây. Nhưng khi tôi bị khựng lại, khí thế tiêu tan, rồi bị lớp lớp vây chặt, cục diện rơi vào giằng co, về cơ bản, thất bại đã kề cận. Thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tiếng quát ngông cuồng ở cửa kho vang lên. Tất cả mọi người, dù đang liều mạng, cũng không kìm được phân tâm mà ngoái nhìn: rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cánh cửa sắt vốn đang khép hờ, lúc này bị đập tung. Ba, bốn bóng đen khổng lồ liền xông vào. Dưới ánh đèn dầu, thân hình chúng hiện rõ — tất cả đều là voi! Cư dân vốn đến từ vùng nhiệt đới này bỗng nhiên xông đến, khiến đám pháp sư Tát Khố Lãng vốn đang đắc ý cũng biến hẳn sắc mặt, có kẻ hốt hoảng quay lại bảo vệ thủ lĩnh. Còn lòng tôi thì như nở hoa. ...