Chương 6 - Bát quái khóa hồn trận Đây là một cửa đá khép hờ, rất nhỏ, cao 1m80, rộng nửa thước. Trên cửa đá có phù điêu, dùng phần lớn diện tích khắc một quái nhân đầu heo, mặt mũi ghê tởm, bên dưới vẽ Thanh Long, Bạch Hổ, bối cảnh có vô số sinh vật cổ quái, có mặt trăng với cóc và cây quế bên trong, có phương sĩ tay cầm lễ, thân khoác vũ y, song long quấn nhau lao vút, nổi bật nhất là một cái bên mép, là quái vật thân như dê mà đầu cú giương cánh. Hình chạm khắc này đường nét thuần thục, phong cách hùng kiện tràn trề, rất có sức biểu hiện. Con người của tôi văn hóa thấp, một chút trình độ thưởng thức nghệ thuật cũng không có, nhưng cũng biết hình chạm khắc này, là đồ cổ, có cảm giác lịch sử phong phủ đập thẳng vào mặt. Kim Tằm Cửa đậu trong khe hở của cửa này, đợi một hồi liền rời đi, lạnh run, không hề thương lượng đã chạy tót về trong cơ thể tôi. Mà tiểu yêu Đóa Đóa thì nhìn thoáng qua hành lang tối om, nói thối quá, thối muốn chết, bên trong đều là thịt người chết, không thể ...
Chương 5 - Cửa đá Ngoại trừ một con dao săn, tôi cơ hồ không có dụng cụ nào để tự vệ. Nếu có một cây súng bán tự động kiểu 56, tôi ngược lại còn dám đọ cao thấp với "dã nhân" trong truyền thuyết này, nhưng nếu là một con dao săn, tôi cho rằng vẫn miễn sớm đi -- có thể ném ra hòn đá nặng chục ký với khí thế như máy bắn đá, tôi không cho là tôi có cửa đánh một trận với ba con quái vật như vậy đâu. Thời khắc nguy cấp, tôi đã bất chấp để ý đến thi thể của lão Khương, nhìn phía cửa hang đen ngòm kia, xem ra muốn tìm chỗ xoay chuyển, cũng chỉ có chui vào trong hang này. Vào hang, ngoài lợi dụng địa hình xoay chuyển hiểm yếu, không thể chui vào rừng, dựa vào độ nhạy của ba con Cán Cự Nhân này, tôi sợ chưa chạy được hai bước đã bị bắt, buổi chiều là nằm trên bàn ăn của chúng, bị nhai ngấu nghiến rồi. Tôi cơ hồ không chút do dự, cầm lấy đèn pin nanh sói, mang theo túi chắn sau người, cất mấy bước lớn, băng qua bàn đá bày đầu lâu người chết, chạy ù vào trong sơn động, không hề trì hoãn...