Lời Dẫn
Tân Đường khai quốc đến nay, quốc thái dân an, bốn biển thanh bình. Cuộc sống bách tính đầy đủ sung túc, trong quốc khố thóc lúc đầy kho. Họ trải qua cuộc sống yên ổn cảm thấy thỏa mãn, nhưng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện gì khác ngoài cuộc sống.
Giang hồ, sự tồn tại đặc biệt. Tựa hồ là một phạm trù quan phủ quản không được, pháp chế cũng vô lực kìm hãm. Giang hồ có quy luật vận hành và quy củ làm việc của riêng nó, người giang hồ chỉ để ý chuyện giang hồ, mà chuyện giang hồ cũng sẽ không dính dáng đến người bình thường. Cho nên quan phủ phần lớn mở một mắt nhắm một mắt. Chỉ cần không mưu phản, không nổi loạn, không gây sự, không lạm sát kẻ vô tội, chỉ cần không ai muốn kéo ngai vàng của hoàng đế xuống, muốn biến bách tính thành nô lệ, vậy quan phủ cần gì phải ăn no rửng mỡ đi lội vũng nước đục giang hồ kia chứ!
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, giang hồ đương nhiên cũng sẽ có quy luật của riêng nó. Quốc gia có quân vương, giang hồ cũng có bá chủ, chẳng qua, Tân Đường chỉ có một hoàng đế, mà giang hồ hiện tại có bốn đại gia tộc mỗi bên chiếm cứ một phương. Phương bắc có Bắc Đường thế gia, phía nam thuộc về Nam Cung thế gia, Đông Hải thuộc Đông Ly thế gia, phía tây đương nhiên thuộc về Tây Môn thế gia. Bốn đại gia tộc nắm giữ bốn phương của võ lâm Trung Nguyên, giữa họ đương nhiên sẽ có lợi hại xung đột, song bốn đại gia tộc từ gần trăm năm qua xuất hiện trên giang hồ, dường như vẫn duy trì thế cân bằng vi diệu. Quyền lợi dính dáng giữa họ thâm sâu hơn nhiều so với tưởng tượng trong lòng mọi người, đặc biệt hai mươi năm trước, nhóm người thừa kế trẻ tuổi của bốn đại gia tộc không hẹn mà cùng cưới tứ tỷ muội Nhan thị danh tiếng lừng lẫy bốn biển về làm thê tử của mình, ràng buộc giữa Tứ gia càng thêm sâu đậm.
Mặc kệ nói thế nào, dù sao bốn đại gia tộc như cây liền cành, địa vị trên giang hồ không gì phá nổi. Đương nhiên, người giang hồ cũng không chỉ có thể là người giang hồ đơn thuần. Hoặc sáng hoặc tối, hoặc thưa hoặc dày, bốn gia tộc này tại triều Đường, trong buôn bán, giữa hắc đạo bạch đạo đều thâm nhập vào thế lực của mình. Vả lại bất luận họ có bản lãnh này hay không, cũng may họ còn hiểu được bản thân chung quy thuộc về giang hồ, cho tới giờ chưa từng nghĩ tới chuyện thay đổi triều đại. Trái ngược, không chỉ họ khiến thị trường địa phương phồn vinh, thúc đẩy hoạt động nông thương mỗi phương, còn có tác dụng cực lớn trong việc giữ gìn bình an trên khắp bốn phương. Không cần triều đình phát lương bổng, sự tồn tại của họ lại có thể thúc đẩy phát triển kinh tế Tân Đường, cho nên triều đình cũng vui vẻ buông trôi bỏ mặc.
Trong bốn đại gia tộc mỗi một thời đều có người xuất chúng mới xuất hiện, đời này đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Bắc Đường Xuân Vọng, trưởng tôn được người đương gia của Bắc Đường thế gia sủng ái nhất, cương nghị vũ dũng, khôn khéo quyết đoán, năng lực lãnh đạo kiệt xuất;
Đông Ly Hạ Thụ, trưởng tử được người đương gia của Đông Ly thế gia kiêu ngạo nhất, thông kim bác cổ, thiên tư hơn người, cực đủ tuệ căn (chỉ lĩnh ngộ được chân lý nhà Phật, chỉ sự thông minh);
Nam Cung Thu Thực, con trai độc nhất được người đương gia Nam Cung thế gia gửi gắm kỳ vọng rất lớn, trầm ổn giỏi giang, ứng xử linh hoạt khéo léo, thâm tàng bất lộ;
Tây Môn Đông Lý, đứa trẻ người đương gia Tây Môn thế gia yêu thích nhất, sáng sủa hào sảng, hiệp khách lòng son, nặng chữ tín.
Bốn người họ là anh em họ sinh cùng năm, cũng là tương lai bốn đại gia tộc mong chờ. Bốn người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tâm linh tương thông, mặc dù thân mang gánh nặng của bốn nhà, cảm tình giữa họ còn thân mật hơn so với anh em ruột thịt. Nhưng sau khi họ lớn lên, ngoài ý muốn trước sau bắt đầu xuất hiện bên cạnh họ.
Đầu tiên là Bắc Đường Xuân Vọng, không có bất kỳ điềm báo trước nào, bên cạnh hắn lại đột nhiên nhảy ra một "bạn đời", việc này chẳng những khiến các thiếu nữ đợi gả của các dòng họ lớn phương bắc buồn thấu ruột, càng làm mọi người rớt mắt. Bởi vì, bạn đời của Bắc Đường Xuân Vọng chẳng những lớn tuổi hơn hắn, lại xuất thân thanh lâu, từng làm chủ thanh lâu, quan trọng hơn cả, chủ thanh lâu này là một nam nhân, nam nhân đẹp trai trăm phần trăm. Lạ ở chỗ, người thừa kế của mình "lấy" một nam nhân về nhà, người của Bắc Đường thế gia lại dường như không hề gì, dáng vẻ rất thích thú, chẳng những dễ dàng cho qua những cử chỉ hoang đường của Bắc Đường Xuân Vọng, còn ra vẻ nghiễm nhiên ủng hộ, làm cho những người muốn nhân cơ hội này gây sóng gió phải ngừng công kích qua một bên hóng mát.
Lại đến Đông Ly Hạ Thụ thoạt nhìn sẽ không rước lấy thị phi nhất. Sự thanh tuyệt cao ngạo của hắn từng khiến vô số thiếu nữ khuynh tâm mến mộ, tư thái anh tuấn xuất trần của hắn cũng được làm tấm gương cho đám đệ tử thế gia tranh nhau bắt chước, nhưng đột nhiên có một ngày, Đông Ly Hạ Thụ mất tích, đợi hắn lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, đã biến thành một phế nhân hai chân không trọn vẹn, võ công mất hết. Vô số người siết tay thương tiếc, hắn lại ra vẻ lạnh nhạt, tựa hồ thiếu chân, mất võ công là ai khác, chẳng chút quan hệ gì với hắn. Mãi đến một ngày nào đó, đột nhiên xuất hiện một nam nhân đảo loạn hồ nước xuân, khiến cho những lời đồn đãi ngờ vực tỏa ra khắp các ngóc ngách của giang hồ. Đang lúc mọi người hăng hái suy đoán quá khứ thần bí của Đông Ly Hạ Thụ, Đông Ly Hạ Thụ lại lần nữa biến mất trong tầm mắt của mọi người. Bốn đại gia tộc vì tìm kiếm hắn mà không tiếc vận dụng toàn bộ tinh nhuệ, chỉ tiếc, Đông Ly Hạ Thụ như đông tuyết giữa trời xuân, vụn dấu cũng không để lại.
Tung tích của Đông Ly Hạ Thụ trở thành một câu đố, mặc dù chuyện của hắn nhạt dần trong trí nhớ có mới nới cũ của mọi người, nhưng đối với thân nhân hắn, chưa từng từ bỏ nỗ lực tìm kiếm hắn.
Giang hồ, khi nào mới có thể thực sự yên ổn đây?
Tân Đường khai quốc đến nay, quốc thái dân an, bốn biển thanh bình. Cuộc sống bách tính đầy đủ sung túc, trong quốc khố thóc lúc đầy kho. Họ trải qua cuộc sống yên ổn cảm thấy thỏa mãn, nhưng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện gì khác ngoài cuộc sống.
Giang hồ, sự tồn tại đặc biệt. Tựa hồ là một phạm trù quan phủ quản không được, pháp chế cũng vô lực kìm hãm. Giang hồ có quy luật vận hành và quy củ làm việc của riêng nó, người giang hồ chỉ để ý chuyện giang hồ, mà chuyện giang hồ cũng sẽ không dính dáng đến người bình thường. Cho nên quan phủ phần lớn mở một mắt nhắm một mắt. Chỉ cần không mưu phản, không nổi loạn, không gây sự, không lạm sát kẻ vô tội, chỉ cần không ai muốn kéo ngai vàng của hoàng đế xuống, muốn biến bách tính thành nô lệ, vậy quan phủ cần gì phải ăn no rửng mỡ đi lội vũng nước đục giang hồ kia chứ!
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, giang hồ đương nhiên cũng sẽ có quy luật của riêng nó. Quốc gia có quân vương, giang hồ cũng có bá chủ, chẳng qua, Tân Đường chỉ có một hoàng đế, mà giang hồ hiện tại có bốn đại gia tộc mỗi bên chiếm cứ một phương. Phương bắc có Bắc Đường thế gia, phía nam thuộc về Nam Cung thế gia, Đông Hải thuộc Đông Ly thế gia, phía tây đương nhiên thuộc về Tây Môn thế gia. Bốn đại gia tộc nắm giữ bốn phương của võ lâm Trung Nguyên, giữa họ đương nhiên sẽ có lợi hại xung đột, song bốn đại gia tộc từ gần trăm năm qua xuất hiện trên giang hồ, dường như vẫn duy trì thế cân bằng vi diệu. Quyền lợi dính dáng giữa họ thâm sâu hơn nhiều so với tưởng tượng trong lòng mọi người, đặc biệt hai mươi năm trước, nhóm người thừa kế trẻ tuổi của bốn đại gia tộc không hẹn mà cùng cưới tứ tỷ muội Nhan thị danh tiếng lừng lẫy bốn biển về làm thê tử của mình, ràng buộc giữa Tứ gia càng thêm sâu đậm.
Mặc kệ nói thế nào, dù sao bốn đại gia tộc như cây liền cành, địa vị trên giang hồ không gì phá nổi. Đương nhiên, người giang hồ cũng không chỉ có thể là người giang hồ đơn thuần. Hoặc sáng hoặc tối, hoặc thưa hoặc dày, bốn gia tộc này tại triều Đường, trong buôn bán, giữa hắc đạo bạch đạo đều thâm nhập vào thế lực của mình. Vả lại bất luận họ có bản lãnh này hay không, cũng may họ còn hiểu được bản thân chung quy thuộc về giang hồ, cho tới giờ chưa từng nghĩ tới chuyện thay đổi triều đại. Trái ngược, không chỉ họ khiến thị trường địa phương phồn vinh, thúc đẩy hoạt động nông thương mỗi phương, còn có tác dụng cực lớn trong việc giữ gìn bình an trên khắp bốn phương. Không cần triều đình phát lương bổng, sự tồn tại của họ lại có thể thúc đẩy phát triển kinh tế Tân Đường, cho nên triều đình cũng vui vẻ buông trôi bỏ mặc.
Trong bốn đại gia tộc mỗi một thời đều có người xuất chúng mới xuất hiện, đời này đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Bắc Đường Xuân Vọng, trưởng tôn được người đương gia của Bắc Đường thế gia sủng ái nhất, cương nghị vũ dũng, khôn khéo quyết đoán, năng lực lãnh đạo kiệt xuất;
Đông Ly Hạ Thụ, trưởng tử được người đương gia của Đông Ly thế gia kiêu ngạo nhất, thông kim bác cổ, thiên tư hơn người, cực đủ tuệ căn (chỉ lĩnh ngộ được chân lý nhà Phật, chỉ sự thông minh);
Nam Cung Thu Thực, con trai độc nhất được người đương gia Nam Cung thế gia gửi gắm kỳ vọng rất lớn, trầm ổn giỏi giang, ứng xử linh hoạt khéo léo, thâm tàng bất lộ;
Tây Môn Đông Lý, đứa trẻ người đương gia Tây Môn thế gia yêu thích nhất, sáng sủa hào sảng, hiệp khách lòng son, nặng chữ tín.
Bốn người họ là anh em họ sinh cùng năm, cũng là tương lai bốn đại gia tộc mong chờ. Bốn người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tâm linh tương thông, mặc dù thân mang gánh nặng của bốn nhà, cảm tình giữa họ còn thân mật hơn so với anh em ruột thịt. Nhưng sau khi họ lớn lên, ngoài ý muốn trước sau bắt đầu xuất hiện bên cạnh họ.
Đầu tiên là Bắc Đường Xuân Vọng, không có bất kỳ điềm báo trước nào, bên cạnh hắn lại đột nhiên nhảy ra một "bạn đời", việc này chẳng những khiến các thiếu nữ đợi gả của các dòng họ lớn phương bắc buồn thấu ruột, càng làm mọi người rớt mắt. Bởi vì, bạn đời của Bắc Đường Xuân Vọng chẳng những lớn tuổi hơn hắn, lại xuất thân thanh lâu, từng làm chủ thanh lâu, quan trọng hơn cả, chủ thanh lâu này là một nam nhân, nam nhân đẹp trai trăm phần trăm. Lạ ở chỗ, người thừa kế của mình "lấy" một nam nhân về nhà, người của Bắc Đường thế gia lại dường như không hề gì, dáng vẻ rất thích thú, chẳng những dễ dàng cho qua những cử chỉ hoang đường của Bắc Đường Xuân Vọng, còn ra vẻ nghiễm nhiên ủng hộ, làm cho những người muốn nhân cơ hội này gây sóng gió phải ngừng công kích qua một bên hóng mát.
Lại đến Đông Ly Hạ Thụ thoạt nhìn sẽ không rước lấy thị phi nhất. Sự thanh tuyệt cao ngạo của hắn từng khiến vô số thiếu nữ khuynh tâm mến mộ, tư thái anh tuấn xuất trần của hắn cũng được làm tấm gương cho đám đệ tử thế gia tranh nhau bắt chước, nhưng đột nhiên có một ngày, Đông Ly Hạ Thụ mất tích, đợi hắn lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, đã biến thành một phế nhân hai chân không trọn vẹn, võ công mất hết. Vô số người siết tay thương tiếc, hắn lại ra vẻ lạnh nhạt, tựa hồ thiếu chân, mất võ công là ai khác, chẳng chút quan hệ gì với hắn. Mãi đến một ngày nào đó, đột nhiên xuất hiện một nam nhân đảo loạn hồ nước xuân, khiến cho những lời đồn đãi ngờ vực tỏa ra khắp các ngóc ngách của giang hồ. Đang lúc mọi người hăng hái suy đoán quá khứ thần bí của Đông Ly Hạ Thụ, Đông Ly Hạ Thụ lại lần nữa biến mất trong tầm mắt của mọi người. Bốn đại gia tộc vì tìm kiếm hắn mà không tiếc vận dụng toàn bộ tinh nhuệ, chỉ tiếc, Đông Ly Hạ Thụ như đông tuyết giữa trời xuân, vụn dấu cũng không để lại.
Tung tích của Đông Ly Hạ Thụ trở thành một câu đố, mặc dù chuyện của hắn nhạt dần trong trí nhớ có mới nới cũ của mọi người, nhưng đối với thân nhân hắn, chưa từng từ bỏ nỗ lực tìm kiếm hắn.
Giang hồ, khi nào mới có thể thực sự yên ổn đây?
Nhận xét
Đăng nhận xét