79,
Tôi miêu tả cho Ba Du Sinh hình dáng của hai hung thủ, nói cho ông biết, hung thủ không phải Hoắc Tiểu Ngọc hát khúc oán phụ, Hoắc Tiểu Ngọc chỉ là kẻ áp dụng kế sách bám trụ hai kẻ ngốc là tôi và Lục Hổ. Tôi còn cho ông ấy biết, ngay khoảnh khắc Thư Đào ôm chầm lấy bà nội giả, ba người họ cùng nhau biến mất, hơn nữa không hề để lại một vệt khói xanh nào như trong phim ma. Họ tám chín phần mười là đã đến thế giới bất âm bất dương kia, nhưng tôi không thể nào cứu được. Qua một hồi, xương khô cứ thế từ trong hư không xuất hiện trên bàn hội nghị, không có bất gì dấu hiệu gì.
"Nói cách khác, Thư Đào bị hai người nữ này. . .ma nữ, đưa đến Âm Dương giới kia, chẳng biết họ đã động tay động chân gì với cô ấy, đến khi cô ấy bị đuổi về nhân gian, đã biến thành một bộ hài cốt, Lục Sắc và Cố Chí Hào, hơn phân nửa cũng bị gặp phải cảnh ngộ này." Tôi nhắc tới năm cái xác trong tòa nhà giải phẫu kia, đi một vòng ở Âm Dương giới, mạ vàng trở về, đã thành xác sống.
Ba Du Sinh hỏi: "Trong số các hung thủ, có một người mặc đồng phục cảnh sát của chúng tôi?"
Tôi đoán được nghi ngờ của ông, nói: "Đúng là vậy, ít nhất nhìn qua là vậy, giống hệt đồng phục của chị Hà, ông chắc chắn cảm thấy kỳ lạ, tại sao các ông không nhìn thấy được đồng phục cảnh sát thuộc loại phạm vi ma quỷ kia, nhưng vừa rồi tôi đã nhìn kỹ, đồng phục đó, và cả quần áo trên người bà nội giả kia, giống như là một lớp sương mù gắn vào trên người họ, tuyệt đối không phải vải vóc thật, cho nên tôi nghĩ, có lẽ hai tên sát thủ kia đã dùng một loại thủ thuật che mắt, chỉ để cho Thư Đào, hoặc tôi, nhìn qua như mặc đồng phục hoặc quần áo bà nội Thư mặc khi còn sống."
"Tà thật!" Hà Việt cảm thán.
"Còn tà hơn nữa nè," Tôi chẳng biết nên nói ra phát hiện mới của tôi như thế nào, "Mặc dù tôi căn bản không nhận ra họ, nhưng có lẽ tôi biết. . .lai lịch của họ."
Xem tiếp >>>
Tôi miêu tả cho Ba Du Sinh hình dáng của hai hung thủ, nói cho ông biết, hung thủ không phải Hoắc Tiểu Ngọc hát khúc oán phụ, Hoắc Tiểu Ngọc chỉ là kẻ áp dụng kế sách bám trụ hai kẻ ngốc là tôi và Lục Hổ. Tôi còn cho ông ấy biết, ngay khoảnh khắc Thư Đào ôm chầm lấy bà nội giả, ba người họ cùng nhau biến mất, hơn nữa không hề để lại một vệt khói xanh nào như trong phim ma. Họ tám chín phần mười là đã đến thế giới bất âm bất dương kia, nhưng tôi không thể nào cứu được. Qua một hồi, xương khô cứ thế từ trong hư không xuất hiện trên bàn hội nghị, không có bất gì dấu hiệu gì.
"Nói cách khác, Thư Đào bị hai người nữ này. . .ma nữ, đưa đến Âm Dương giới kia, chẳng biết họ đã động tay động chân gì với cô ấy, đến khi cô ấy bị đuổi về nhân gian, đã biến thành một bộ hài cốt, Lục Sắc và Cố Chí Hào, hơn phân nửa cũng bị gặp phải cảnh ngộ này." Tôi nhắc tới năm cái xác trong tòa nhà giải phẫu kia, đi một vòng ở Âm Dương giới, mạ vàng trở về, đã thành xác sống.
Ba Du Sinh hỏi: "Trong số các hung thủ, có một người mặc đồng phục cảnh sát của chúng tôi?"
Tôi đoán được nghi ngờ của ông, nói: "Đúng là vậy, ít nhất nhìn qua là vậy, giống hệt đồng phục của chị Hà, ông chắc chắn cảm thấy kỳ lạ, tại sao các ông không nhìn thấy được đồng phục cảnh sát thuộc loại phạm vi ma quỷ kia, nhưng vừa rồi tôi đã nhìn kỹ, đồng phục đó, và cả quần áo trên người bà nội giả kia, giống như là một lớp sương mù gắn vào trên người họ, tuyệt đối không phải vải vóc thật, cho nên tôi nghĩ, có lẽ hai tên sát thủ kia đã dùng một loại thủ thuật che mắt, chỉ để cho Thư Đào, hoặc tôi, nhìn qua như mặc đồng phục hoặc quần áo bà nội Thư mặc khi còn sống."
"Tà thật!" Hà Việt cảm thán.
"Còn tà hơn nữa nè," Tôi chẳng biết nên nói ra phát hiện mới của tôi như thế nào, "Mặc dù tôi căn bản không nhận ra họ, nhưng có lẽ tôi biết. . .lai lịch của họ."
Xem tiếp >>>
Nhận xét
Đăng nhận xét