84,
Âu Dương San cười nói: "Con muốn đánh đòn phủ đầu à, đừng vờ vịt với cô. Bọn cô chỉ muốn quan tâm chút, bí mật này của con. . ."
"Cô đã nói con có thể không nói mà!" Tôi còn nhớ rõ cuộc nói chuyện với cô cách đây không lâu.
"Đương nhiên rồi, bọn cô muốn biết bí mật của con làm gì cơ chứ." Hai cô nhỏ nhìn nhau, tưởng rằng tôi không nhìn ra, "Thẳng thắn nói đi, chủ yếu là cô sợ con cuốn vào chuyện gì nguy hiểm." Biểu cảm trên mặt Âu Dương San, là một loại ân cần mang theo khẩn trương.
"Không đâu, cô nhìn xem không phải con vẫn ổn, ngay cả vết sẹo cũng không có lấy một cái." Tôi lại vô thức sờ vết bóp sớm đã lành trên cổ. Nguy hiểm thật! Nếu ba mẹ đến sớm một tuần, nhìn thấy dấu vết đánh nhau để lại trên cổ, mẹ sẽ ngất xỉu mất.
Âu Dương Thiến nói: "Nhưng nhìn qua dáng vẻ con cực kỳ mệt mỏi gầy gò, San San còn nói con thường xuyên gặp gỡ Ba Du Sinh của cục cảnh sát thành phố, cho nên cô lo lắng, con gặp chuyện nguy hiểm." Đúng vậy, gặp gỡ Ba Du Sinh chính là tiếp xúc với tội phạm hình sự, không nguy hiểm mới là lạ.
Tôi đành phải nói: "Dạ đúng là có liên quan đến phá án, nhưng cảm giác cá nhân con không nguy hiểm lắm." Chỉ cần tôi ngoan ngõan đợi đến ngày 16 tháng 6, kỳ thật không có gì nguy hiểm cả.
Đúng thế, tôi liên tiếp gặp nạn, đều là vì cùng Lục Hổ mù quáng qua lại giữa hai thế giới, cố gắng ngăn cản lời tiên đoán trên bia mộ thành hiện thực. Nhưng nếu chúng tôi giả vờ không hề biết gì, thành thành thật thật đợi đến ngày chung cuộc, cuộc sống như thế có thể dễ dàng hơn chăng?
Âu Dương Thiến nói: "Con đừng trách bọn cô xen vào việc người khác, cô nhỏ San San của con và cô, đều từng bị cuốn vào vụ án mưu sát, đều cảm thụ được sự kinh khủng, bây giờ ngẫm lại, liên lụy đến an nguy sinh mệnh, tuyệt đối không hề 'thú vị' như trong tiểu thuyết miêu tả, dù sao bên cạnh chúng ta, còn có nhiều người thân như vậy. . ."
"Các cô yên tâm đi, con sẽ cực kỳ cẩn thận, không để cuốn vào vụ án mưu sát." Tôi thật sự muốn thẳng thắn với họ, hằng đêm tôi lang thang bên ngoài, chính là để ngăn cản án mưu sát xảy ra, chính bởi vì tôi luyến tiếc mạng sống tốt đẹp, cùng những người thân yêu tôi và tôi yêu này.
Âu Dương San nói: "Con có thể không nói cho bọn cô biết bí mật của con, nhưng khi con cần giúp đỡ, nhất định phải nhớ đến chị Tiểu Thiến và cô đầu tiên nhé."
Tôi cười cười nói: "Người đầu tiên nhớ tới, đến tột cùng là cô, hay là cô Tiểu Thiến?"
"Đầu tiên như nhau." Âu Dương San nói.
"Dung lượng não của con nhỏ, một lần chỉ có thể nhớ được một người." Tôi bắt đầu chơi xấu.
Âu Dương San cười lạnh nói: "Còn chơi xấu nữa, có muốn cô đem một ít chuyện 'Không ba chẳng bốn' của con kể ra không."
Tôi nhảy dựng lên: Hóa ra mình thật sự bị điều tra rồi. Không ba chẳng bốn chính là 3.5, chính là tên ban nhạc của Lục Hổ.
"Được rồi, không làm khó các cô nữa." Tôi ra vẻ rộng lượng, "Nhưng con cũng có thể hỏi các cô một vấn đề nghiêm túc không?"
Âu Dương San lầm bầm nói: "Cô hình như biết con sẽ hỏi vấn đề gì."
"Vậy con sẽ không khách khí nữa. . .Âu Dương Cẩn là ai?"
Xem Tiếp >>>
Âu Dương San cười nói: "Con muốn đánh đòn phủ đầu à, đừng vờ vịt với cô. Bọn cô chỉ muốn quan tâm chút, bí mật này của con. . ."
"Cô đã nói con có thể không nói mà!" Tôi còn nhớ rõ cuộc nói chuyện với cô cách đây không lâu.
"Đương nhiên rồi, bọn cô muốn biết bí mật của con làm gì cơ chứ." Hai cô nhỏ nhìn nhau, tưởng rằng tôi không nhìn ra, "Thẳng thắn nói đi, chủ yếu là cô sợ con cuốn vào chuyện gì nguy hiểm." Biểu cảm trên mặt Âu Dương San, là một loại ân cần mang theo khẩn trương.
"Không đâu, cô nhìn xem không phải con vẫn ổn, ngay cả vết sẹo cũng không có lấy một cái." Tôi lại vô thức sờ vết bóp sớm đã lành trên cổ. Nguy hiểm thật! Nếu ba mẹ đến sớm một tuần, nhìn thấy dấu vết đánh nhau để lại trên cổ, mẹ sẽ ngất xỉu mất.
Âu Dương Thiến nói: "Nhưng nhìn qua dáng vẻ con cực kỳ mệt mỏi gầy gò, San San còn nói con thường xuyên gặp gỡ Ba Du Sinh của cục cảnh sát thành phố, cho nên cô lo lắng, con gặp chuyện nguy hiểm." Đúng vậy, gặp gỡ Ba Du Sinh chính là tiếp xúc với tội phạm hình sự, không nguy hiểm mới là lạ.
Tôi đành phải nói: "Dạ đúng là có liên quan đến phá án, nhưng cảm giác cá nhân con không nguy hiểm lắm." Chỉ cần tôi ngoan ngõan đợi đến ngày 16 tháng 6, kỳ thật không có gì nguy hiểm cả.
Đúng thế, tôi liên tiếp gặp nạn, đều là vì cùng Lục Hổ mù quáng qua lại giữa hai thế giới, cố gắng ngăn cản lời tiên đoán trên bia mộ thành hiện thực. Nhưng nếu chúng tôi giả vờ không hề biết gì, thành thành thật thật đợi đến ngày chung cuộc, cuộc sống như thế có thể dễ dàng hơn chăng?
Âu Dương Thiến nói: "Con đừng trách bọn cô xen vào việc người khác, cô nhỏ San San của con và cô, đều từng bị cuốn vào vụ án mưu sát, đều cảm thụ được sự kinh khủng, bây giờ ngẫm lại, liên lụy đến an nguy sinh mệnh, tuyệt đối không hề 'thú vị' như trong tiểu thuyết miêu tả, dù sao bên cạnh chúng ta, còn có nhiều người thân như vậy. . ."
"Các cô yên tâm đi, con sẽ cực kỳ cẩn thận, không để cuốn vào vụ án mưu sát." Tôi thật sự muốn thẳng thắn với họ, hằng đêm tôi lang thang bên ngoài, chính là để ngăn cản án mưu sát xảy ra, chính bởi vì tôi luyến tiếc mạng sống tốt đẹp, cùng những người thân yêu tôi và tôi yêu này.
Âu Dương San nói: "Con có thể không nói cho bọn cô biết bí mật của con, nhưng khi con cần giúp đỡ, nhất định phải nhớ đến chị Tiểu Thiến và cô đầu tiên nhé."
Tôi cười cười nói: "Người đầu tiên nhớ tới, đến tột cùng là cô, hay là cô Tiểu Thiến?"
"Đầu tiên như nhau." Âu Dương San nói.
"Dung lượng não của con nhỏ, một lần chỉ có thể nhớ được một người." Tôi bắt đầu chơi xấu.
Âu Dương San cười lạnh nói: "Còn chơi xấu nữa, có muốn cô đem một ít chuyện 'Không ba chẳng bốn' của con kể ra không."
Tôi nhảy dựng lên: Hóa ra mình thật sự bị điều tra rồi. Không ba chẳng bốn chính là 3.5, chính là tên ban nhạc của Lục Hổ.
"Được rồi, không làm khó các cô nữa." Tôi ra vẻ rộng lượng, "Nhưng con cũng có thể hỏi các cô một vấn đề nghiêm túc không?"
Âu Dương San lầm bầm nói: "Cô hình như biết con sẽ hỏi vấn đề gì."
"Vậy con sẽ không khách khí nữa. . .Âu Dương Cẩn là ai?"
Xem Tiếp >>>
Nhận xét
Đăng nhận xét