88,
Quả nhiên, dưới sự hiệp lực của chúng tôi, cái bếp sau khi bị xoay 90 độ, hiện ra một cửa vào phòng ngầm.
"Kích thích quá đi!" Lục Hổ nhẹ giọng than, hiển nhiên xác sống, xương khô gì đó với cậu ta mà nói còn chưa đủ kích thích.
Dương Song Song dựng thẳng ngón trỏ bên miệng ra hiệu chớ có lên tiếng, tôi nói bên tai Lục Hổ: "Nếu bạn cảm thấy kích thích, vậy bạn xuống trước."
Lục Hổ cũng nhẹ giọng nói: "Làm như tôi sẽ cho bạn chiếm tiện nghi này ấy." Đưa tay mò mẫm đi xuống phía dưới.
Tôi cũng đưa tay đi xuống, mò được một cầu thang gỗ, nói bên tai Lục Hổ: "Cẩn thận chút." Nghĩ thầm nếu lúc này có thể có hai sợi tơ vàng của hắc quỷ thì tốt quá, có thể buộc trên người Lục Hổ, mặc dù cầu thang đột ngột bị người phía dưới rút mất, tôi vẫn có thể túm lấy cậu ấy không để cậu ấy ngã thành bãi thịt hổ.
Lục Hổ đã đi xuống vài bậc, dường như thái bình vô sự, tôi nhẹ giọng nói với Song Song: "Tớ cũng xuống, chờ cậu nhìn thấy đèn pin của tớ chiếu lên, chứng tỏ mọi thứ an toàn, cậu hãy xuống nhé." Song Song gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, dường như trái tim nhỏ bé kia sẽ nhảy ra lăn đầy đất bất cứ lúc nào.
Tôi vịn thang gỗ đi tầng bậc xuống, một cầu thang gỗ thật dài, đi xuống ít nhất bốn năm chục mét mới đến đáy.
Lục Hổ đã dùng đèn pin rọi quét một vòng, than: "Đây mới chỗ người ở!" Tôi đưa đèn pin chiếu lên phía trên, sau đó không lâu truyền đến tiếng động Dương Song Song đi xuống cầu thang. Đồng thời, tôi cũng bắt đầu đánh giá căn phòng ngầm này.
Chúng tôi nhất thời không tìm được đèn của phòng ngầm, nhưng những chỗ ánh sáng đèn pin quét đến, có thể nhìn thấy một cái ghế bập bênh rộng, hai cái tủ chén phong cách cổ xưa; Một cái giường không lớn nhưng sạch sẽ gọn gàng, chăn gấp chỉnh chỉnh tề tề; Một cái bàn gỗ, trên bàn có ba khung ảnh và một ngọn đèn -- Không phải đèn điện, là đèn dầu. Đó là một nơi ở mộc mạc. Tôi đi tới trước bàn học, nhìn ba bức hình đó một chút, đều là ảnh cũ đen trắng. Sau khi xem khắp các hướng, Lục Hổ nói: "Bạn có phát hiện ra không, nơi này thế mà không hề có thiết bị điện!"
Lúc này, Dương Song Song cũng quá bộ đến phòng ngầm, cô ấy còn chưa nhìn căn phòng này đã phản bác nói: "Bạn Tiểu Hổ, bạn lại sai lầm nữa rồi!"
Lục Hổ buồn bực nói: "Bạn Song Song, bạn là thần thánh phương nào, bạn còn chưa thấy rõ căn phòng này, lấy đâu ra quyền phát ngôn. . ."
Dương Song Song bật lên đèn pin trong tay mình, chiếu vào khắp ngóc ngách, cắt ngang lời Lục Hổ: "Tôi đã cẩn thận nghiên cứu, cho nên có quyền lên tiếng, bạn nhìn xem nè, đây là gì?"
Cô chỉ vào một hộp gỗ vuông vức trong góc. Lục Hổ nói: "Nó có chút nào giống thiết bị điện à?"
Dương Song Song nói: "Dù gì bạn cũng là người làm âm nhạc đấy nhé, bạn nhìn kỹ lại xem!" Cô ấy tiến lên, nhấc nắp hộp gỗ lên. Lục Hổ cũng đi qua, chiếu đèn pin, nhìn thoáng qua, khẽ hô: "Đúng là một cái máy hát, máy hát kiểu xưa!"
"Tụi bây lục soát xong chưa!" Trong bóng tối truyền tới một thanh âm khàn khàn cộc cằn. "Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của tụi bây ra!"
Quả nhiên, dưới sự hiệp lực của chúng tôi, cái bếp sau khi bị xoay 90 độ, hiện ra một cửa vào phòng ngầm.
"Kích thích quá đi!" Lục Hổ nhẹ giọng than, hiển nhiên xác sống, xương khô gì đó với cậu ta mà nói còn chưa đủ kích thích.
Dương Song Song dựng thẳng ngón trỏ bên miệng ra hiệu chớ có lên tiếng, tôi nói bên tai Lục Hổ: "Nếu bạn cảm thấy kích thích, vậy bạn xuống trước."
Lục Hổ cũng nhẹ giọng nói: "Làm như tôi sẽ cho bạn chiếm tiện nghi này ấy." Đưa tay mò mẫm đi xuống phía dưới.
Tôi cũng đưa tay đi xuống, mò được một cầu thang gỗ, nói bên tai Lục Hổ: "Cẩn thận chút." Nghĩ thầm nếu lúc này có thể có hai sợi tơ vàng của hắc quỷ thì tốt quá, có thể buộc trên người Lục Hổ, mặc dù cầu thang đột ngột bị người phía dưới rút mất, tôi vẫn có thể túm lấy cậu ấy không để cậu ấy ngã thành bãi thịt hổ.
Lục Hổ đã đi xuống vài bậc, dường như thái bình vô sự, tôi nhẹ giọng nói với Song Song: "Tớ cũng xuống, chờ cậu nhìn thấy đèn pin của tớ chiếu lên, chứng tỏ mọi thứ an toàn, cậu hãy xuống nhé." Song Song gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, dường như trái tim nhỏ bé kia sẽ nhảy ra lăn đầy đất bất cứ lúc nào.
Tôi vịn thang gỗ đi tầng bậc xuống, một cầu thang gỗ thật dài, đi xuống ít nhất bốn năm chục mét mới đến đáy.
Lục Hổ đã dùng đèn pin rọi quét một vòng, than: "Đây mới chỗ người ở!" Tôi đưa đèn pin chiếu lên phía trên, sau đó không lâu truyền đến tiếng động Dương Song Song đi xuống cầu thang. Đồng thời, tôi cũng bắt đầu đánh giá căn phòng ngầm này.
Chúng tôi nhất thời không tìm được đèn của phòng ngầm, nhưng những chỗ ánh sáng đèn pin quét đến, có thể nhìn thấy một cái ghế bập bênh rộng, hai cái tủ chén phong cách cổ xưa; Một cái giường không lớn nhưng sạch sẽ gọn gàng, chăn gấp chỉnh chỉnh tề tề; Một cái bàn gỗ, trên bàn có ba khung ảnh và một ngọn đèn -- Không phải đèn điện, là đèn dầu. Đó là một nơi ở mộc mạc. Tôi đi tới trước bàn học, nhìn ba bức hình đó một chút, đều là ảnh cũ đen trắng. Sau khi xem khắp các hướng, Lục Hổ nói: "Bạn có phát hiện ra không, nơi này thế mà không hề có thiết bị điện!"
Lúc này, Dương Song Song cũng quá bộ đến phòng ngầm, cô ấy còn chưa nhìn căn phòng này đã phản bác nói: "Bạn Tiểu Hổ, bạn lại sai lầm nữa rồi!"
Lục Hổ buồn bực nói: "Bạn Song Song, bạn là thần thánh phương nào, bạn còn chưa thấy rõ căn phòng này, lấy đâu ra quyền phát ngôn. . ."
Dương Song Song bật lên đèn pin trong tay mình, chiếu vào khắp ngóc ngách, cắt ngang lời Lục Hổ: "Tôi đã cẩn thận nghiên cứu, cho nên có quyền lên tiếng, bạn nhìn xem nè, đây là gì?"
Cô chỉ vào một hộp gỗ vuông vức trong góc. Lục Hổ nói: "Nó có chút nào giống thiết bị điện à?"
Dương Song Song nói: "Dù gì bạn cũng là người làm âm nhạc đấy nhé, bạn nhìn kỹ lại xem!" Cô ấy tiến lên, nhấc nắp hộp gỗ lên. Lục Hổ cũng đi qua, chiếu đèn pin, nhìn thoáng qua, khẽ hô: "Đúng là một cái máy hát, máy hát kiểu xưa!"
"Tụi bây lục soát xong chưa!" Trong bóng tối truyền tới một thanh âm khàn khàn cộc cằn. "Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của tụi bây ra!"
Nhận xét
Đăng nhận xét