94,
"Âm Linh giới?"
"Chính là thế giới mà hai đứa Âu Dương Phi và Lục Hổ có thể tiến vào. Hoạt Hài bình thường được thuê làm sát thủ, đền đáp chúng muốn có, không phải danh lợi mấy đứa có thể tưởng tượng, danh lợi đối với chúng mà nói, đã không dùng được nữa, cho nên có thể rung động chúng, giống nhau, chính là khôi phục thân xác của chúng."
Tôi lập tức hỏi: "Nói cách khác, người thuê Hoạt Hài tập kích tụi con, đã hứa hẹn với Hoạt Hài có thể khôi phục thân xác của chúng? Vậy người này, có khả năng khó lường, con trực tiếp đầu hàng hắn nhé."
Thầy Phùng trừng mắt với tôi: "Nếu cô thật muốn đầu hàng hắn, có phải ta cũng không cần ban bố bảo bối trong hộp gỗ nữa không?"
"Là thầy nói lạc đề mà, hoạt hài tử hài gì chứ." Tôi thì thầm.
Lục Hổ rút ra dao găm bên hông, hỏi: "Cần cái này phải không?"
Thầy Phùng chắc chắn nói: "Ta vừa nói Tiệt Ngọc Kiếm của cậu có thể mở hộp gỗ này, nhưng cũng không nói đây là biện pháp duy nhất, cũng không nói ta cần mượn Tiệt Ngọc Kiếm mới có thể mở."
Lục Hổ tự chuốc 'mất mặt' của thầy Phùng, giật khóe miệng, cắm dao găm về bên hông.
Thầy Phùng đặt ngang hộp gỗ lên bàn học, tay đặt lên hai đầu hộp gỗ, hai mắt khép hờ. Tôi tưởng rằng ông ấy nhất định sẽ bắt đầu đọc chú ngữ, nhưng tất cả đều đoán sai. Thầy Phùng chỉ yên lặng đứng thế trong chốc lát, sau đó mở mắt ra, nói: "Được rồi, mở rồi, mấy đứa nhìn đi."
Tôi nói: "Ngài hài hước quá, vân tơ hộp gỗ này chưa hề di chuyển. . ."
Lục Hổ đã động tay động chân nâng hộp gỗ lên, thầy Phùng kêu một tiếng: "Đừng cầm lên!" Nhưng đã muộn. Hộp gỗ kia thật ra ngay dưới sự vuốt ve dịu dàng của thầy Phùng, đã sớm bị tháo thành tám mảnh lớn, nếu chỉ nhấc nắp, hết thảy bình an, nhưng một khi cầm lên, lập tức hỏng mất, thứ bên trong đổ rào đầy đất.
Trên mặt đất trải ra mười thẻ sâm trúc tinh tế dài dài nhọn nhọn!
Tôi khom lưng nhặt lên một cây, ngắm nghía trong tay: "Để xem tôi có rút được một sâm tốt không. . .Hình như chỉ là sâm trúc bình thường? Đây là thứ Khuất Nguyên trả giả bằng sinh mạng ở Âm Linh giới? Đây là trân bảo khiến ba tốp trộm thèm thuồng?"
Thầy Phùng phẫn nộ gầm nhẹ: "Xem ta thành kẻ trộm luôn hả?"
"Thầy không tính, cho dù chỉ có hai tốp thôi cũng được, chỉ để trộm thẻ sâm trúc này?" Thẻ trúc có màu tối, hiển nhiên đã khá lâu, đánh bóng đến trơn nhẵn, chỗ duy nhất khá 'phi phàm', là phía trên khắc lá Linh Hồi Thảo, loài thú ba chân tên 'Tôn', còn có hai chữ triện quanh co khúc khuỷu, chẳng qua, hai chữ này khẳng định không phải đứa bất học vô thuật như tôi có thể nhận ra.
Thầy Phùng cười lạnh, khom lưng nhặt lên từng sâm trúc này, nhanh chóng đảo lộn một lượt, lấy ra trong đó một cây, đặt vào tay tôi: "Nhìn cái này xem, coi trọng mặt chữ. . .Ta đương nhiên không trông cậy con nhóc bất học vô thuật như cô có thể hoàn toàn nhận biết, nhưng nhìn kỹ xem, có phải ít ra có chút quen mắt hay không?"
Trên sâm trúc có ba chữ, tôi thật sự nhận ra nè!
Vì đó là tên của tôi!
Xem tiếp >>>
"Âm Linh giới?"
"Chính là thế giới mà hai đứa Âu Dương Phi và Lục Hổ có thể tiến vào. Hoạt Hài bình thường được thuê làm sát thủ, đền đáp chúng muốn có, không phải danh lợi mấy đứa có thể tưởng tượng, danh lợi đối với chúng mà nói, đã không dùng được nữa, cho nên có thể rung động chúng, giống nhau, chính là khôi phục thân xác của chúng."
Tôi lập tức hỏi: "Nói cách khác, người thuê Hoạt Hài tập kích tụi con, đã hứa hẹn với Hoạt Hài có thể khôi phục thân xác của chúng? Vậy người này, có khả năng khó lường, con trực tiếp đầu hàng hắn nhé."
Thầy Phùng trừng mắt với tôi: "Nếu cô thật muốn đầu hàng hắn, có phải ta cũng không cần ban bố bảo bối trong hộp gỗ nữa không?"
"Là thầy nói lạc đề mà, hoạt hài tử hài gì chứ." Tôi thì thầm.
Lục Hổ rút ra dao găm bên hông, hỏi: "Cần cái này phải không?"
Thầy Phùng chắc chắn nói: "Ta vừa nói Tiệt Ngọc Kiếm của cậu có thể mở hộp gỗ này, nhưng cũng không nói đây là biện pháp duy nhất, cũng không nói ta cần mượn Tiệt Ngọc Kiếm mới có thể mở."
Lục Hổ tự chuốc 'mất mặt' của thầy Phùng, giật khóe miệng, cắm dao găm về bên hông.
Thầy Phùng đặt ngang hộp gỗ lên bàn học, tay đặt lên hai đầu hộp gỗ, hai mắt khép hờ. Tôi tưởng rằng ông ấy nhất định sẽ bắt đầu đọc chú ngữ, nhưng tất cả đều đoán sai. Thầy Phùng chỉ yên lặng đứng thế trong chốc lát, sau đó mở mắt ra, nói: "Được rồi, mở rồi, mấy đứa nhìn đi."
Tôi nói: "Ngài hài hước quá, vân tơ hộp gỗ này chưa hề di chuyển. . ."
Lục Hổ đã động tay động chân nâng hộp gỗ lên, thầy Phùng kêu một tiếng: "Đừng cầm lên!" Nhưng đã muộn. Hộp gỗ kia thật ra ngay dưới sự vuốt ve dịu dàng của thầy Phùng, đã sớm bị tháo thành tám mảnh lớn, nếu chỉ nhấc nắp, hết thảy bình an, nhưng một khi cầm lên, lập tức hỏng mất, thứ bên trong đổ rào đầy đất.
Trên mặt đất trải ra mười thẻ sâm trúc tinh tế dài dài nhọn nhọn!
Tôi khom lưng nhặt lên một cây, ngắm nghía trong tay: "Để xem tôi có rút được một sâm tốt không. . .Hình như chỉ là sâm trúc bình thường? Đây là thứ Khuất Nguyên trả giả bằng sinh mạng ở Âm Linh giới? Đây là trân bảo khiến ba tốp trộm thèm thuồng?"
Thầy Phùng phẫn nộ gầm nhẹ: "Xem ta thành kẻ trộm luôn hả?"
"Thầy không tính, cho dù chỉ có hai tốp thôi cũng được, chỉ để trộm thẻ sâm trúc này?" Thẻ trúc có màu tối, hiển nhiên đã khá lâu, đánh bóng đến trơn nhẵn, chỗ duy nhất khá 'phi phàm', là phía trên khắc lá Linh Hồi Thảo, loài thú ba chân tên 'Tôn', còn có hai chữ triện quanh co khúc khuỷu, chẳng qua, hai chữ này khẳng định không phải đứa bất học vô thuật như tôi có thể nhận ra.
Thầy Phùng cười lạnh, khom lưng nhặt lên từng sâm trúc này, nhanh chóng đảo lộn một lượt, lấy ra trong đó một cây, đặt vào tay tôi: "Nhìn cái này xem, coi trọng mặt chữ. . .Ta đương nhiên không trông cậy con nhóc bất học vô thuật như cô có thể hoàn toàn nhận biết, nhưng nhìn kỹ xem, có phải ít ra có chút quen mắt hay không?"
Trên sâm trúc có ba chữ, tôi thật sự nhận ra nè!
Vì đó là tên của tôi!
Xem tiếp >>>
Nhận xét
Đăng nhận xét