Chương 8 - Giờ thứ 4, khoa Đông Y tầng 4
"Chính, nhìn nè."
Tôi chậm rãi lần mò về phía cầu thang, ánh đèn pin mù mù mờ mờ...
Lão Trương gật gù, vài bước đi xuống cầu thang, xa xa còn nhìn thấy quầng sáng đèn pin mù mù mờ mờ của hắn...
"Hiểu chưa, trò bịp của lão Mao ấy? Đèn pin mù mù mờ mờ, là vì sắp hết pin rồi, mà lão Mao biết mình trước đó đã dùng pin của đèn sắp hết, cho nên gã len lén đổi đèn pin của mình và lão Trương." Giọng điệu Lộ Hà bình tĩnh.
"Cho nên, cho nên lúc lão Trương đi xuống đã hết pin rồi, đến tầng hai cũng không nhìn thấy gì nữa..." Tôn Chính đã bắt đầu có chút tin phục suy đoán của Lộ Hà.
"Mà lão Trương...Chính như trong quyển sổ này kể lại, nhát gan sợ phiền, cho nên hắn căn bản không dám xuống tầng 1 lần nữa, chỉ đi tới tầng 2 liền bối rối chạy lên —— chính tiếng bước chân vừa nghe được đã nói cho tôi biết —— y tá tầng 1 không nhìn thấy hắn, hắn chỉ nói dối bừa ra một lý do thoái thác cho mình."
"Mà lúc này Mao Trọng Quý đã sớm đi thang máy về lại tầng 4, giả vờ đang đợi lão Trương?" Tôn Chính tiếp lời Lộ Hà.
Cho nên khi đó, Tôn Chính mới nghe được từ sâu trong bóng tối truyền đến một tiếng "ting" đó ——
"Đúng! Kế hoạch này nhìn như đơn giản mà thiên y vô phùng, nhưng mà —— lão Mao tham tài sốt ruột, lại không đủ cẩn thận, trong sổ sách ngụy trang để lại không ít điểm đáng ngờ. Gã ghi lại quyển sổ này ý ban đầu là muốn bí mật che giấu hành vi ăn cắp của mình, nhưng mà —— "
(Thiên Y Vô Phùng: là áo tiên không thấy một đường khâu, ý chỉ những gì tự nhiên chưa có tác động của con người đều hoàn hảo, không chê vào đâu được.)
Lộ Hà nói được một nửa, nở nụ cười: "Gã không nên để lại một món đồ."
"Món đồ gì vậy?" Tôn Chính truy hỏi.
"Vàng mà gã lấy ra được từ miệng thi thể, lại còn có một nắm tóc bọc vàng ròng. Sợ bị người ta phát hiện sinh nghi, gã ném đống tóc đó vào trong giếng thang máy qua khe hở của thang máy, không ngờ ngày thứ hai nắm tóc kia lại kẹt ở thang máy."
"Nhưng lão Trương đã đi đâu? Dấu ấn trên mắt lão Mao là gì?"
"Bởi vì lão Mao xúc phạm thi thể hoặc món đồ nào đó, lão Trương đã bị ảnh hưởng tiến vào huyệt của thành phố này, đương nhiên, lão Mao cũng không biết điềm xấu này mang lão Trương vào huyệt, mà chính mình cũng đã bị phủ lấy lời nguyền nào đó."
Không ai biết lão Trương đã đi đâu.
Tiếng bước chân kia ngày đêm quanh quẩn giữa tầng 4 và tầng 2, giống như con thú bị nhốt giữa cầu thang.
Lão Mao chưa từng quay về.
Chẳng qua vào một buổi tối nào đó, gã từng lặng lẽ đẩy cánh cửa nhà xác.
Quét ánh đèn pin đến bộ thi thể chẳng lành kia, chung quanh một vùng tối đen, kèm theo mùi formalin gay mũi.
Không có tóc, trên mắt phủ một lớp vải đen, khuôn mặt trắng bệch thê lương.
Gã duỗi tay ra, dùng sức cạy mở miệng của thi thể, dưới cái cằm đã cứng ngắc lạnh lẽo dường như run lên cành cạch.
Gã móc ra một khối đồ, tay đụng tới cái lưỡi khô hanh và hàm răng cứng giòn của thi thể.
Một nắm tóc hỗn độn, bọc một khối vàng.
Gã siết chặt lấy nó, xoay người đi về phía cửa.
Sau lưng, cỗ thi thể kia, há cái miệng trống rỗng, yên lặng nằm trong bóng tối.
Phía dưới miếng vải đen, có bí mật không muốn ai biết...
"Bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Im lặng hơn nửa ngày, Tôn Chính rốt cuộc hỏi ra miệng.
Lộ Hà gãi đầu, nói: "Tôi cũng không biết, cậu thấy lão Mao và lão Trương bọn họ có thể trở về nữa không?"
Tôn Chính vô thức gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng trừng mắt liếc anh: "Bất luận thế nào chúng ta cũng phải đi xuống lầu, chúng ta còn có thể 'đi xuống theo lão Trương'."
Lộ Hà cho cậu một ánh mắt đồng ý, vừa lấy tay quạt gió bên tai.
Tôn Chính khó hiểu nhìn anh quạt gió, tiếp tục nói: "Chúng ta xuống đến tầng 3, nếu," Cậu dừng một chút, dường như có chút không muốn nói ra miệng, "Nếu không muốn 'đụng phải lão Trương và lão Mao', chúng ta có thể vòng qua thang máy, đến cầu thang bên đầu kia...vừa vặn..."
"Vừa vặn cái gì?" Lộ Hà nhìn thấy vẻ mặt cậu muốn nói lại thôi, tiến đến gần, hiếu kỳ nhìn Tôn Chính.
"Bên kia...Có WC nam..."
"Ha ha ha ha!" Lộ Hà vỗ tay cười ha hả.
Tôn Chính lại hung hăng trừng mắt với anh ta: "Người có ba thứ cấp bách, muốn đi nhà xí có gì mắc cười chứ?"
Lộ Hà dùng tay phẩy phẩy, gật gù đắc ý nói: "Không không không, dưới tình huống như vậy cậu còn muốn đi nhà xí giải quyết, dũng cảm đáng khen dũng cảm đáng khen nha!"
Tôn Chính liếc xéo anh ta: "Tại sao không được, có gì phải sợ đâu?"
"Nhà xí, tối tăm ẩm ướt, nằm ở đầu cuối của mỗi tầng lầu, chính là chỗ tập trung âm khí, dễ dẫn tới những vật thể không rõ không biết quẹo vào, nhất là nhà xí nữ. Nhưng mà, cho dù là nhà xí nam, chúng ta cũng không thể mạo hiểm như vậy."
"Buồn cười," Tôn Chính bĩu môi, "Nói hươu nói vượn."
Lộ Hà không ngại ánh mắt của cậu chút nào, nhướng mày nói: "Cứ giải quyết ở đây, không được sao? Tôi thấy cậu dù sao cũng rất gấp rồi."
"Tôi không vội." Tôn Chính nghiêng đầu đi, dường như rất bình tĩnh nói.
"Không có gì phải xấu hổ đâu, chúng ta đều là đàn ông, không phải cậu sợ tôi chứ? Hơn nữa, nơi này không có khả năng còn ai khác, không ai để ý đâu." Lộ Hà tỏ vẻ quan tâm thành khẩn.
Tôn Chính không xoay đầu lại, cũng không trả lời anh ta. Không nhìn thấy biểu cảm hiện giờ trên mặt cậu, chỉ có thể từ phía sau lưng cậu tựa như hơi căng thẳng.
Lộ Hà lại cười hì hì bỏ thêm câu: "Nín lâu cũng không tốt đâu, Chính."
Tôn Chính nhảy dựng khỏi ghế ngồi, ném về phía anh ta một ánh mắt giận đùng đùng, cực kỳ miễn cưỡng mà đi đến góc tường quay lưng về phía Lộ Hà.
"Vốn đã cảm thấy không có gì." Cậu ở trong góc buồn bực nói, vừa mở phecmơtuya quần.
Lộ Hà cười tủm tỉm nhìn cậu đi qua đó, bất giác lau mồ hôi trên trán.
Giải quyết xong, Tôn Chính mang sắc mặt không giống như vừa đi tiểu xong, mà như táo bón xoay người lại, vừa định nói chuyện, vừa thấy Lộ Hà, giật mình, kêu lên: "Sao anh cởi quần áo ra làm gì?!"
Lộ Hà giơ áo trong tay lên, có chút oan uổng nói: "Tôi cảm thấy rất nóng á!"
Vừa nghe anh ta nói thế, Tôn Chính cũng đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh có chút không bình thường, trán đã thấm mồ hôi mịn.
Lộ Hà dường như chú ý tới gì đó, lại đột ngột chỉ về chỗ cậu đi tiểu phía sau, cau mày hỏi: "Đó là gì?"
Tôn Chính tưởng rằng anh ta muốn giễu cợt mình, đang muốn tức giận phản bác, nhìn lại, chính cậu cũng ngơ ngẩn.
Giấy dán ở đó bị thấm ướt, một góc tróc ra, lộ ra mặt tường đen tuyền.
Lộ Hà nhanh chóng chiếu đèn pin về phía mặt tường đó, hai người nhìn nhau.
Tường, sao đen như vậy?
Đen, giống như bị cháy khét vậy.
Lộ Hà lập tức đứng dậy, luống cuống tay chân vạch mở giấy dán sau lưng, lộ ra một bức tường đen cháy sém.
"Xong rồi," Anh ta như kiệt sức ngồi xuống, "Cậu nhất định là tính sai chỗ nào rồi."
"Cái gì?" Tôn Chính nghi hoặc.
"Cái này không phải khoa Đông Y chúng ta muốn tìm, đây là...Đây là phòng bị hỏa hoạn năm 2000...Để che đi dấu vết mới dán lên nhiều giấy trang trí như vậy, đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi..."
"Chính, nhìn nè."
Tôi chậm rãi lần mò về phía cầu thang, ánh đèn pin mù mù mờ mờ...
Lão Trương gật gù, vài bước đi xuống cầu thang, xa xa còn nhìn thấy quầng sáng đèn pin mù mù mờ mờ của hắn...
"Hiểu chưa, trò bịp của lão Mao ấy? Đèn pin mù mù mờ mờ, là vì sắp hết pin rồi, mà lão Mao biết mình trước đó đã dùng pin của đèn sắp hết, cho nên gã len lén đổi đèn pin của mình và lão Trương." Giọng điệu Lộ Hà bình tĩnh.
"Cho nên, cho nên lúc lão Trương đi xuống đã hết pin rồi, đến tầng hai cũng không nhìn thấy gì nữa..." Tôn Chính đã bắt đầu có chút tin phục suy đoán của Lộ Hà.
"Mà lão Trương...Chính như trong quyển sổ này kể lại, nhát gan sợ phiền, cho nên hắn căn bản không dám xuống tầng 1 lần nữa, chỉ đi tới tầng 2 liền bối rối chạy lên —— chính tiếng bước chân vừa nghe được đã nói cho tôi biết —— y tá tầng 1 không nhìn thấy hắn, hắn chỉ nói dối bừa ra một lý do thoái thác cho mình."
"Mà lúc này Mao Trọng Quý đã sớm đi thang máy về lại tầng 4, giả vờ đang đợi lão Trương?" Tôn Chính tiếp lời Lộ Hà.
Cho nên khi đó, Tôn Chính mới nghe được từ sâu trong bóng tối truyền đến một tiếng "ting" đó ——
"Đúng! Kế hoạch này nhìn như đơn giản mà thiên y vô phùng, nhưng mà —— lão Mao tham tài sốt ruột, lại không đủ cẩn thận, trong sổ sách ngụy trang để lại không ít điểm đáng ngờ. Gã ghi lại quyển sổ này ý ban đầu là muốn bí mật che giấu hành vi ăn cắp của mình, nhưng mà —— "
(Thiên Y Vô Phùng: là áo tiên không thấy một đường khâu, ý chỉ những gì tự nhiên chưa có tác động của con người đều hoàn hảo, không chê vào đâu được.)
Lộ Hà nói được một nửa, nở nụ cười: "Gã không nên để lại một món đồ."
"Món đồ gì vậy?" Tôn Chính truy hỏi.
"Vàng mà gã lấy ra được từ miệng thi thể, lại còn có một nắm tóc bọc vàng ròng. Sợ bị người ta phát hiện sinh nghi, gã ném đống tóc đó vào trong giếng thang máy qua khe hở của thang máy, không ngờ ngày thứ hai nắm tóc kia lại kẹt ở thang máy."
"Nhưng lão Trương đã đi đâu? Dấu ấn trên mắt lão Mao là gì?"
"Bởi vì lão Mao xúc phạm thi thể hoặc món đồ nào đó, lão Trương đã bị ảnh hưởng tiến vào huyệt của thành phố này, đương nhiên, lão Mao cũng không biết điềm xấu này mang lão Trương vào huyệt, mà chính mình cũng đã bị phủ lấy lời nguyền nào đó."
Không ai biết lão Trương đã đi đâu.
Tiếng bước chân kia ngày đêm quanh quẩn giữa tầng 4 và tầng 2, giống như con thú bị nhốt giữa cầu thang.
Lão Mao chưa từng quay về.
Chẳng qua vào một buổi tối nào đó, gã từng lặng lẽ đẩy cánh cửa nhà xác.
Quét ánh đèn pin đến bộ thi thể chẳng lành kia, chung quanh một vùng tối đen, kèm theo mùi formalin gay mũi.
Không có tóc, trên mắt phủ một lớp vải đen, khuôn mặt trắng bệch thê lương.
Gã duỗi tay ra, dùng sức cạy mở miệng của thi thể, dưới cái cằm đã cứng ngắc lạnh lẽo dường như run lên cành cạch.
Gã móc ra một khối đồ, tay đụng tới cái lưỡi khô hanh và hàm răng cứng giòn của thi thể.
Một nắm tóc hỗn độn, bọc một khối vàng.
Gã siết chặt lấy nó, xoay người đi về phía cửa.
Sau lưng, cỗ thi thể kia, há cái miệng trống rỗng, yên lặng nằm trong bóng tối.
Phía dưới miếng vải đen, có bí mật không muốn ai biết...
"Bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Im lặng hơn nửa ngày, Tôn Chính rốt cuộc hỏi ra miệng.
Lộ Hà gãi đầu, nói: "Tôi cũng không biết, cậu thấy lão Mao và lão Trương bọn họ có thể trở về nữa không?"
Tôn Chính vô thức gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng trừng mắt liếc anh: "Bất luận thế nào chúng ta cũng phải đi xuống lầu, chúng ta còn có thể 'đi xuống theo lão Trương'."
Lộ Hà cho cậu một ánh mắt đồng ý, vừa lấy tay quạt gió bên tai.
Tôn Chính khó hiểu nhìn anh quạt gió, tiếp tục nói: "Chúng ta xuống đến tầng 3, nếu," Cậu dừng một chút, dường như có chút không muốn nói ra miệng, "Nếu không muốn 'đụng phải lão Trương và lão Mao', chúng ta có thể vòng qua thang máy, đến cầu thang bên đầu kia...vừa vặn..."
"Vừa vặn cái gì?" Lộ Hà nhìn thấy vẻ mặt cậu muốn nói lại thôi, tiến đến gần, hiếu kỳ nhìn Tôn Chính.
"Bên kia...Có WC nam..."
"Ha ha ha ha!" Lộ Hà vỗ tay cười ha hả.
Tôn Chính lại hung hăng trừng mắt với anh ta: "Người có ba thứ cấp bách, muốn đi nhà xí có gì mắc cười chứ?"
Lộ Hà dùng tay phẩy phẩy, gật gù đắc ý nói: "Không không không, dưới tình huống như vậy cậu còn muốn đi nhà xí giải quyết, dũng cảm đáng khen dũng cảm đáng khen nha!"
Tôn Chính liếc xéo anh ta: "Tại sao không được, có gì phải sợ đâu?"
"Nhà xí, tối tăm ẩm ướt, nằm ở đầu cuối của mỗi tầng lầu, chính là chỗ tập trung âm khí, dễ dẫn tới những vật thể không rõ không biết quẹo vào, nhất là nhà xí nữ. Nhưng mà, cho dù là nhà xí nam, chúng ta cũng không thể mạo hiểm như vậy."
"Buồn cười," Tôn Chính bĩu môi, "Nói hươu nói vượn."
Lộ Hà không ngại ánh mắt của cậu chút nào, nhướng mày nói: "Cứ giải quyết ở đây, không được sao? Tôi thấy cậu dù sao cũng rất gấp rồi."
"Tôi không vội." Tôn Chính nghiêng đầu đi, dường như rất bình tĩnh nói.
"Không có gì phải xấu hổ đâu, chúng ta đều là đàn ông, không phải cậu sợ tôi chứ? Hơn nữa, nơi này không có khả năng còn ai khác, không ai để ý đâu." Lộ Hà tỏ vẻ quan tâm thành khẩn.
Tôn Chính không xoay đầu lại, cũng không trả lời anh ta. Không nhìn thấy biểu cảm hiện giờ trên mặt cậu, chỉ có thể từ phía sau lưng cậu tựa như hơi căng thẳng.
Lộ Hà lại cười hì hì bỏ thêm câu: "Nín lâu cũng không tốt đâu, Chính."
Tôn Chính nhảy dựng khỏi ghế ngồi, ném về phía anh ta một ánh mắt giận đùng đùng, cực kỳ miễn cưỡng mà đi đến góc tường quay lưng về phía Lộ Hà.
"Vốn đã cảm thấy không có gì." Cậu ở trong góc buồn bực nói, vừa mở phecmơtuya quần.
Lộ Hà cười tủm tỉm nhìn cậu đi qua đó, bất giác lau mồ hôi trên trán.
Giải quyết xong, Tôn Chính mang sắc mặt không giống như vừa đi tiểu xong, mà như táo bón xoay người lại, vừa định nói chuyện, vừa thấy Lộ Hà, giật mình, kêu lên: "Sao anh cởi quần áo ra làm gì?!"
Lộ Hà giơ áo trong tay lên, có chút oan uổng nói: "Tôi cảm thấy rất nóng á!"
Vừa nghe anh ta nói thế, Tôn Chính cũng đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh có chút không bình thường, trán đã thấm mồ hôi mịn.
Lộ Hà dường như chú ý tới gì đó, lại đột ngột chỉ về chỗ cậu đi tiểu phía sau, cau mày hỏi: "Đó là gì?"
Tôn Chính tưởng rằng anh ta muốn giễu cợt mình, đang muốn tức giận phản bác, nhìn lại, chính cậu cũng ngơ ngẩn.
Giấy dán ở đó bị thấm ướt, một góc tróc ra, lộ ra mặt tường đen tuyền.
Lộ Hà nhanh chóng chiếu đèn pin về phía mặt tường đó, hai người nhìn nhau.
Tường, sao đen như vậy?
Đen, giống như bị cháy khét vậy.
Lộ Hà lập tức đứng dậy, luống cuống tay chân vạch mở giấy dán sau lưng, lộ ra một bức tường đen cháy sém.
"Xong rồi," Anh ta như kiệt sức ngồi xuống, "Cậu nhất định là tính sai chỗ nào rồi."
"Cái gì?" Tôn Chính nghi hoặc.
"Cái này không phải khoa Đông Y chúng ta muốn tìm, đây là...Đây là phòng bị hỏa hoạn năm 2000...Để che đi dấu vết mới dán lên nhiều giấy trang trí như vậy, đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi..."
Nhận xét
Đăng nhận xét