Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 12 - Chương 22

 Chương 22 - Ngạ Quỷ chú, công trình sư

Tôi ôm tấm thẻ gỗ hoè trước ngực, chuyến đi lần này mục đích đã hoàn thành. Nhưng vấn đề mấu chốt là: chúng tôi phải ra ngoài bằng cách nào?

Trong không khí, mùi máu tanh ngày càng đậm đặc, mang theo điềm xấu rõ rệt khiến lòng ai nấy đều căng thẳng. Im lặng lắng nghe, ngoài âm thanh của quạt thông gió, dường như còn có một loại âm thanh kỳ lạ nào đó, rất nhỏ, giống như tiếng nhai nuốt, răng rắc, lại thêm một tiếng gãy vụn truyền đến.

Chúng tôi rón rén bước về hướng Đông Bắc. Mấy dãy kệ sách cao hơn hai mét chắn tầm nhìn. Những kệ sách này bằng sắt, bên ngoài được sơn lớp sơn màu đỏ sẫm. Sách là sách giấy, lộn xộn, có cả tiếng Trung lẫn ngoại ngữ. Tôi căng thẳng chỉ lướt nhìn qua, hình như có quyển tên là “Sự phát triển của Thành phố Số và Kiến trúc học”, đây không phải sách cổ, chỉ là sách hiện đại bình thường.

Ngoài ra còn có tài liệu dày đóng trong bìa cứng màu đen.

Những thứ này không quan trọng. Chúng tôi từ từ bước tới, âm thanh ngày càng rõ ràng. Rẽ qua một dãy kệ sách, liền thấy trước một cái đỉnh đá, dưới đất có hai người đang ngồi, không, nói chính xác là một người. Người này chính là lão Mạnh đã chạy xuống lầu khi máu từ trụ đá bắt đầu chảy.

Nằm ngửa trên mặt đất là một cô gái trẻ xinh đẹp, mặc váy ngắn và tất lưới. Cô ấy đã chết.

Đầu cô bị lão Mạnh ôm trong lòng, hai mắt trợn trừng, miệng hé mở, lưỡi thè ra, dường như chết trong sự sợ hãi tột độ. Phần cổ nối giữa đầu và thân thể đã bị cắn nát be bét, chỉ còn trơ ra một đoạn xương sống trắng hếu. Thịt trên cổ cô ta đã đi đâu?

Chúng tôi nhìn về phía lão Mạnh, chỉ thấy hắn đang thản nhiên gặm phần thi thể của cô gái, mặt đầy mãn nguyện như thể đang ăn… cổ vịt chứ không phải thịt người!

Hai chân của cô gái kia đã bị ăn sạch, khiến bụng của lão Mạnh phình to như một bà bầu sắp sinh.

Tôi nhớ ra tên cô gái này, Mặc Mặc, là nhân viên mua hàng của một công ty thương mại gần đây. Một cô gái ngây thơ, có bạn trai là viên chức, cô từng nói anh ta rất đẹp trai nhưng hay chê cô nhát gan. Lần này, cô lén đi cùng đoàn thám hiểm để chụp ảnh, tạo bất ngờ cho bạn trai, đồng thời chứng minh bản thân.

Thế nhưng, tại tầng hầm vô danh này, cô đã bị chính người dẫn đoàn của mình ăn sống!

Sự xuất hiện của chúng tôi khiến lão Mạnh hơi bất ngờ. Gã ngẩng đầu nhìn chúng tôi, rồi lại nhìn thi thể trong lòng, ánh mắt đầy thù địch, như thể chúng tôi định cướp mất món ăn của gã. Gã ôm chặt lấy thi thể Mặc Mặc, cố gắng đứng dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm chúng tôi, miệng vẫn không ngừng nhai thịt, cả khuôn mặt đỏ lòm như máu.

Trong mắt tôi, không thấy dấu hiệu gã bị quỷ nhập. Thần trí gã dường như vẫn còn tỉnh táo.

Mặt tôi chưa từng nghiêm túc như lúc này. Không để ý đến vẻ mặt mọi người, tôi bước tới, từng chữ nặng nề: “Lão Mạnh, ông có biết mình đang làm gì không?”

Gã lùi lại ôm chặt thi thể Mặc Mặc, nói: “Tôi biết, tôi biết đó là Mặc Mặc… Nhưng tôi chịu không nổi, tôi đói… Tôi phải ăn thịt… Không ăn thì tôi chết… Cô ấy không chết thì tôi sẽ chết… Nên… để cô ấy chết cho tôi ăn… Cô ấy ăn vào bụng tôi, sẽ mãi ở bên tôi…”

Gã nói từng từ như đứt quãng, vì vừa nói vừa nhai. Qua khe hở áo, có thể thấy bụng hắn đã phồng căng như sắp nổ tung, gã đã ăn hết phần thân dưới của cô gái!

Tôi thấy rùng mình, lúc này ông Âu Dương vốn im lặng lên tiếng: “Cậu ta bị trúng ‘Ngạ Quỷ Chú’ rồi sao?”

Ngạ Quỷ Chú? Là gì vậy?

Ông Âu Dương giải thích: Đây là một loại chú thuật độc ác. Trong kinh Phật có nhắc, người lúc sống tham lam hoặc làm điều ác, khi chết sẽ rơi vào ngạ quỷ đạo, chịu nỗi khổ đói khát vĩnh viễn trong bóng tối. Có những ngạ quỷ sống lâu đến tận cuối đời, mãi mãi chịu dày vò bởi cơn đói khát.

Vì thế, nguyện vọng lớn nhất của ngạ quỷ là… được no một bữa, dù có chết cũng cam lòng.

Kẻ ác có thể lợi dụng chấp niệm này, gọi hồn ngạ quỷ và hạ chú lên người sống. Tùy sức mạnh chú ngữ, nhẹ thì chỉ khiến người bị ám ăn uống vô độ (kiểu “ngạ quỷ đầu thai”), nặng thì...

Người bị nặng sẽ thấy tất cả người sống đều là đồ ăn, ăn đến khi bụng vỡ, chết thì chú mới giải.

Chú thuật này tàn ác cực độ. Ông Âu Dương từng gặp vài trường hợp, không ai sống sót. Và cũng nhờ chú này, ông biết đến một tổ chức Tà Linh Sĩ gọi là Elred.

Lão Mạnh hoảng loạn lùi lại, gào lên: “Tôi không biết các người nói gì… Tôi chỉ muốn được ăn no! Đừng ngăn tôi! Tôi chỉ muốn ăn no một lần thôi…”

Nói xong, gã ôm thi thể Mặc Mặc bỏ chạy. Âu Dương Chỉ Gian nóng nảy, tung một cú đá bay khiến gã ngã sấp xuống đất.

Lão Mạnh không mạnh, té xuống là không dậy nổi nữa. Chỉ nghe bụp một tiếng nổ chát chúa. Âu Dương Chỉ Gian nghi hoặc bước lại, lật gã lên thì thấy bụng gã đã vỡ tung, máu chảy khắp sàn, phân và nước tiểu tràn lan.

Gã vốn đã ăn căng như quả bóng, nay lại bị đạp mạnh ngã xuống, bụng vỡ ra lập tức.

Không khí tràn ngập mùi hôi thối quái lạ. Mùi thịt người tanh tưởi từ lò luyện hồn bốc lên, càng thêm nồng nặc.

Thêm hai người chết, lại là cách chết khủng khiếp.

Âu Dương Chỉ Gian mặt mày u ám. Ông vốn định hỏi vì sao lão Mạnh xuất hiện tại đây, ai ngờ hắn đã bị ăn đến mức như búp bê sứ, chạm vào liền vỡ. Mọi bí ẩn liên quan đến lão Mạnh, vì sao tổ chức nhóm đi thám hiểm quảng trường, bị quỷ nhập ra sao, ai hạ chú, tất cả… đều chôn vùi theo cái chết của gã, trở thành bí ẩn vĩnh viễn không lời giải.

Mùi thối nồng nặc khiến lòng ai cũng trĩu nặng.

Mèo Da Hổ đại nhân hít mạnh một hơi, hút sạch phần linh hồn còn sót lại của lão Mạnh, rồi hắt hơi một cái: “Đi thôi, Tiểu Đạo Lưu Manh còn đang đợi chúng ta.”

Nó bay về phía cánh cửa sắt. Tôi ngạc nhiên, sao con chim béo này biết Tiểu Đạo Lưu Manh đang ở đâu? Không kịp hỏi, tôi liếc nhìn lần cuối gương mặt cô gái với đôi mắt mở trừng, cúi xuống, khép mắt lại cho cô, rồi theo mọi người rời đi.

Cửa sắt chỉ khép hờ. Mở ra là một hành lang dài. Đi hết hơn mười mét, nghe thấy tiếng người vọng lại, quả nhiên là Tiểu Đạo Lưu Manh.

Chúng tôi đẩy cửa, bước vào một không gian lớn hơn, ánh sáng lờ mờ, giống hầm để xe. Nhưng trần thấp, chỉ tầm hai mét.

Còn chưa thấy rõ, mùi xác thối lại ập tới. Vừa bước ra, thấy Tiểu Đạo Lưu Manh đang đối đầu với Địa Phiên Thiên!

Phía Tiểu Đạo Lưu Manh chỉ có anh ta và Đan Phong đang run rẩy. Đối diện là Địa Phiên Thiên, một người đàn ông đeo kính vàng, và 11 cỗ xác sống, trán dán phù chú, mặt lạnh tanh, cao thấp khác nhau, đứng thẳng hàng.

Chúng tôi xuất hiện, Địa Phiên Thiên và người kính vàng vẫn điềm nhiên như không. Ngược lại, Tiểu Đạo Lưu Manh thấy chúng tôi thì nhíu mày hỏi nhỏ: “Sao mọi người lại đến đây?”

Tôi nhún vai: “Mèo Da Hổ đại nhân dẫn chúng tôi tới, bảo đến cứu cậu.”

Tiểu Đạo Lưu Manh bĩu môi: “Cứu cái đầu cậu ấy, coi chừng cả bọn chết hết ở đây luôn!”

Tôi nghe vậy nghiêm túc nhìn sang đối diện. 11 cỗ xác sống đứng sau Địa Phiên Thiên, lông đen trên thân dựng đứng như kim thép, gương mặt cứng ngắc, thỉnh thoảng lóe lên răng trắng, khí lạnh lượn lờ. Chúng mặc trang phục trung sơn màu đen, dáng vẻ rất chỉnh tề.

Đáng chú ý nhất là cỗ xác đầu tiên bên trái, tôi nhìn mãi thấy quen, nhớ ra đây chính là cái xác từng bị Kim Tằm Cổ điều khiển! Lúc này, khí thế của nó còn dày đặc hơn trước, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người sợ hãi.

Thế nhưng, khiến người chú ý nhất không phải bọn xác sống hay Địa Phiên Thiên, mà là người đàn ông đeo kính vàng kia.

Gã này từ khí chất đã khiến người ta không thể coi thường. Chỉ cần liếc mắt, bạn sẽ bị khí thế tự tin ung dung của gã áp đảo. Nét nhếch mép đầy giễu cợt cho thấy gã nắm chắc phần thắng và vô cùng tà ác.

Loại tự tin này, từ trước tới nay, tôi chỉ từng thấy ở Mèo Da Hổ đại nhân .

Điều lạ là, tôi lại không cảm thấy gã có thực lực quá mạnh

Khi thấy chúng tôi nhìn sang, người đeo kính vàng mỉm cười, nói:

“Tốt, tất cả đã đến đủ. Đầu tiên xin được tự giới thiệu, tôi tên là Hứa Vĩnh Sinh, là một người vô cùng yêu quý sinh mệnh. Mọi người gọi tôi là ‘Công trình sư’. Đây là địa bàn của tôi. Chào mừng các vị đã đến, và tận hưởng… bầu không khí tự do cuối cùng trong đêm tuyệt vời này.”

Triệu Trung Hoa bước lên một bước, ánh mắt sắc như dao: “Ông chính là công trình sư trưởng phụ trách thiết kế xây dựng chuyên sâu và dự án thi công hiện trường Loan Hạo Plaza, Hứa Vĩnh Sinh?”

Người đeo kính vàng mỉm cười:

“Ồ, không ngờ gần mười năm rồi vẫn có người nhớ tôi. Phải, là tôi. Anh đã tìm hiểu kỹ đấy. Nhưng tiếc thay…”

Triệu Trung Hoa không để gã nói hết, hỏi thẳng: “Tám năm trước, ông dàn dựng vụ cháy ở Viện Thiết Kế Vĩnh Hạo để giả chết. Nay lại xuất hiện tại đây, chắc chắn phía sau có thế lực chống lưng. Vậy là Tà Linh Giáo? Hay… Hội Tam Điểm?”

Hứa Vĩnh Sinh không cười nữa. Gương mặt nghiêm túc, ánh mắt lóe sáng như mảnh kính vỡ: “Hội Tam Điểm… Hừ, các người… biết quá nhiều rồi!”

Vừa dứt lời, gã giơ hai tay lên, 11 cỗ xác sống sau lưng Địa Phiên Thiên đồng loạt mở mắt!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn...

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b...

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,...