Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 14 - Chương 33

 Chương 33 - Nghỉ bên bờ sông, sự yên bình ngắn ngủi


Người bình thường nếu chạy trong rừng rậm tối tăm, cho dù có chạy suốt một đêm, chưa chắc đã thoát được mười dặm đường núi.


Nguyên nhân là vì trong rừng, dây leo chằng chịt, căn bản không có lối đi nào đủ an toàn cho con người. Hơn nữa, nguy hiểm rình rập khắp nơi, phải cẩn thận đề phòng rắn độc, sâu độc hay côn trùng độc bất ngờ lao ra, chưa kể địa hình hiểm trở. Điều khó chịu hơn cả là rừng núi hoàn toàn khác với thành phố, hầu như không có ánh sáng nhân tạo. Trong đêm đen kịt, cho dù có ánh trăng và sao, người bình thường vẫn phải dò từng bước, đề phòng ngã nhào hay va phải thứ gì đó.


Bóng tối là điều chưa biết, mà điều chưa biết thì luôn đáng sợ.


Thế nhưng, tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh lại không hề có những lo lắng này. Bởi chúng tôi có Kim Tằm Cổ miễn nhiễm trăm loại độc, có Tiểu Yêu Đóa Đóa tinh thông cỏ cây, và có khả năng cảm ứng cùng lĩnh ngộ “Khí”. Vì vậy, tuy rừng rậm đối với chúng tôi vẫn phiền phức và đáng ghét, nhưng lại tương đối an toàn.


Dưới ánh trăng, chúng tôi coi những tán cây và rừng rậm rậm rạp kia như nơi ẩn thân tốt nhất. Dù phía sau có vô số nguy hiểm, nhưng nhờ Đóa Đóa dẫn đường, chúng tôi lại có cảm giác thuận lợi như cá gặp nước.


Ngoài việc chạy, trong lòng tôi vẫn luôn suy nghĩ vài vấn đề.


Ví dụ, vì sao khi làng Miêu Trại Lê đã quyết định trục xuất chúng tôi, thì bà cụ Xi Lệ Hoa lại không tiếc đắc tội với người của Cách Lãng phật miếu, mạnh tay ra mặt giúp đỡ? Chẳng lẽ thật sự chỉ vì “lòng tự tôn” của người Miêu?


Ví dụ, Xi Lệ Muội chị của bà, nhân vật được mọi người truyền tụng kia rốt cuộc là một người thế nào mà có thể khiến đám người Cách Lãng phật miếu phải kiêng dè? Còn nữa, bà ta nói “đang ngủ”, “ngủ say” rốt cuộc là trạng thái gì?


Và tên tăng nhân áo đen Cổ Nỗ kia, sao lại dính dáng đến bọn Chinook với hình xăm nhện đen?


Cuộc đối thoại giữa hai người khi nãy chứa quá nhiều thông tin, khiến đầu tôi lập tức bị nhồi đầy, không kịp phân tích, chỉ biết chạy. Con dao lớn phá núi của tôi đã bị búp bê chú linh phá hỏng, Tiểu Đạo Lưu Manh bèn dùng kiếm gỗ đào ở phía trước, liên tục vén những dây leo vướng víu để chạy cho nhanh. Tôi nhìn mà sinh lòng hâm mộ, lần trước anh ta từng hứa sẽ làm cho tôi một kiếm pháp thi thuật, vậy mà mãi vẫn chưa thực hiện. Tôi vừa nói, anh ta vừa nhảy qua một gốc dây leo tím, đáp rằng làm được, nhưng phải tìm đủ nguyên liệu mới được.


Ban đầu, chúng tôi chạy theo con đường nhỏ từ cổng làng ra mấy dặm, rồi không đi về phía Phúc Long Đàm, mà rẽ sang một lối nhỏ, trèo lên sườn núi bên trái. Gần Phúc Long Đàm có vài khẩu súng và dao găm để lại trên cây, nhưng nơi đó địa hình bằng phẳng, rất hợp để cắm trại, nếu lần này tới đó, e rằng chẳng khác nào chui thẳng vào hang sói.


Vì vậy, chúng tôi phải chạy về phía nơi hiểm ác nhất, càng là chỗ không thể nghĩ tới, càng có khả năng phá vây thoát thân.


Cái khổ khi chạy trốn, tôi không cần nói nhiều, tóm lại là suốt đường mệt nhoài, chân gần như tê dại. Nói cho đúng, việc chạy đường rừng ban đêm vốn là bất đắc dĩ, chỉ vào ban đêm Tiểu Yêu Đóa Đóa mới có thể xuất hiện, mở ra cho chúng tôi một lối đi giữa rừng mưa. Nhưng thật ra chúng tôi cũng chỉ cắn răng mà lao lên; ban ngày tầm nhìn rõ ràng hơn, nhưng Đóa Đóa lại không thể ra mặt — trừ phi ánh sáng mờ, không quá gắt.


Tôi nghe thấy tiếng súng vang vọng từ trong núi, xa xăm mà vang dội, cả đêm không dứt.


Từ làng Miêu Trại Lê đi thẳng về phía tây chừng bảy, tám dặm là tới một con sông lớn; xuôi dòng là có thể thẳng đến thành phố Tachileik. Cũng có đường mòn dẫn thẳng, nhưng chắc chắn sẽ có người chốt giữ ở những chỗ hiểm yếu. Trong đêm, tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh vượt qua hai dãy núi, băng qua một mảng rừng lớn và hai con suối nhỏ. Trên đường cũng gặp rắn độc và thú dữ; đi qua rừng thì chạm trán cả bầy khỉ, nhưng may là chúng không bị ai sai khiến để tấn công chúng tôi.


Thật ra, nếu lắng tai nghe, rừng mưa ban đêm lại rất náo nhiệt, nhiều loài chim, muôn hình muôn vẻ, cất tiếng kêu trong bóng tối.


Tôi chợt nhớ tới Mèo Da Hổ đại nhân không gì không làm được, con vẹt mập đó giờ chẳng biết lại đang đậu ở đâu?


Chạy suốt cả đêm, Tiểu Đạo Lưu Manh bảo anh ta cứ cảm thấy lưng lạnh toát, có một luồng khí âm hàn bao trùm, như thể bị ai đó bám theo. Khi chúng tôi vượt qua ngọn núi thứ hai, anh ta dừng lại sau một cây xoài dại, lục lọi một lúc rồi lấy ra một lá bùa vàng ướt sũng. Lá bùa này không thể tự cháy; anh ta vừa đọc chú vừa tiếc rẻ châm bật lửa đốt. Lạ là, ban đầu bùa ẩm như vừa nhúng nước, vậy mà khi anh ta đọc xong chú, vừa châm lửa thì lập tức bùng lên như tẩm xăng, phụt ra một luồng khói trắng dày đặc bao phủ lấy cả hai chúng tôi.


Thấy anh ta mặt mũi nhăn nhó, tôi hỏi đó là bùa gì.


Anh ta vẫn chạy gấp, cũng không nói gì thêm, coi như như không nghe thấy. Một lúc lâu sau, có lẽ không nhịn được nữa, mới nói bùa này có thể che giấu thân hình, vùi lấp khí tức của chúng tôi, hòa nhập với thiên nhiên, khiến cao thủ chùa Cách Lãng không thể dùng thần niệm dò ra. Nhưng thứ này có giới hạn thời gian, chỉ kéo dài được mười hai canh giờ.


Anh ta không nói thêm, nhưng tôi đoán chắc nó cực kỳ quý hiếm.


Vì theo thói quen, hễ bùa của Tiểu Đạo Lưu Manh mà ướt sũng thì đều cực kỳ trân quý.


Đi suốt sáu tiếng đồng hồ, chúng tôi mới dừng lại ở một cái hang nhỏ kín đáo bên bờ sông. Hang này khô ráo, là một khe nứt bên vách núi cạnh sông, bị một bụi tầm ma xanh rậm rạp che kín; nếu không có Tiểu Yêu Đóa Đóa, e là chúng tôi chẳng thể tìm ra. Cách đó không xa có mấy cây đa cổ thụ, chu vi phải bốn, năm người ôm mới xuể, tán lá rậm rạp, kết lại với nhau thành một khoảng rộng chừng một mẫu. Gần đó là dòng sông chảy êm, trước cây đa còn có một bãi cỏ xanh mướt.


Lúc này tinh thần tôi đã mệt mỏi đến cực hạn, cùng Tiểu Đạo Lưu Manh bước vào trong hang đá, nhờ Tiểu Yêu Đóa Đóa giúp che giấu mọi dấu vết quanh đây. Đợi cô nàng quay lại, tôi lấy ba lô gối đầu rồi lăn ra ngủ.


Giấc ngủ ấy kéo dài trọn mười mấy tiếng đồng hồ.


Khi tỉnh dậy, tôi thấy Tiểu Đạo Lưu Manh ngồi ở cửa hang, lặng lẽ dùng dao khắc gọt khối băng ngọc hoa lam. Khối ngọc này cơ bản đã thành hình, đó là một thanh ngọc kiếm cổ kính, dáng giống kiếm đồng thời Chiến Quốc, thậm chí chuôi còn chưa có bọc tay. Anh ta vừa khắc, vừa len lén nhìn ra ngoài qua khe hở trong bụi cỏ.


Chúng tôi bàn bạc một lúc, quyết định tạm thời ở lại đây một đến hai ngày, đợi bọn người chùa Cách Lãng rút đi rồi mới ra khỏi núi, hội hợp với chú út, đồng thời cho người đến đón Tuyết Thụy ra ngoài. Nói ra thì việc rối như tơ vò, chúng tôi vốn chẳng có chút kiên nhẫn nào để chờ đợi ở đây, nhưng “quá cứng thì dễ gãy, mềm dẻo thì bất bại”, thế lực của bọn Thiện Tạng pháp sư thực sự quá mạnh, chúng tôi đúng là phải tạm tránh mũi nhọn, chứ không thể cứng chọi cứng để rồi đầu rơi máu chảy.


Suốt cả ngày, ngoài việc qua loa ăn ít lương khô, chúng tôi không làm gì nhiều. Tiểu Đạo Lưu Manh thì tỉ mỉ khắc kiếm ngọc trong tay, khắc từng đạo phù văn lên đó, còn tôi thì ngồi xếp bằng, thỉnh thoảng dùng “Cố Thể” trong mười hai pháp môn để khôi phục thể lực toàn thân.


Nói thật, để tránh mùi bài tiết thu hút đám người Thiện Tạng pháp sư, chúng tôi thậm chí còn không đi nặng.


Nghẹn nín.


Tôi lặp đi lặp lại đủ cách của “Cố Thể” (có yoga, có dẫn khí, có ý niệm, và cả những phương pháp khác...), trong lòng càng thêm ngưỡng mộ những kẻ có khả năng cận chiến mạnh mẽ. Chuỗi chiến đấu căng thẳng liên tục suốt thời gian qua khiến tôi nhận ra một điều sâu sắc: khả năng cận chiến yếu chính là nhược điểm chí mạng của tôi. Dù tôi thường dựa vào Kim Tằm Cổ và Đóa Đóa để thoát hiểm, nhưng việc nâng cao năng lực bản thân vẫn luôn rất chậm.


Rèn sắt phải cứng tay, cứ mãi dựa vào ngoại lực, rồi sẽ có ngày chẳng còn thứ gì để dựa.


Cả ngày, ngoài lúc ban đầu bàn bạc đôi câu, tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh hầu như không nói gì thêm, cứ lặng lẽ trong rừng mưa nơi đất khách, tận hưởng sự yên tĩnh hiếm hoi, buông lỏng tâm trí, để lòng được thanh thản.


Việc càng rối ren, càng phải khiến bản thân thật sự tĩnh lại.


Đến hoàng hôn, mặt trời lặn xuống tán rừng phía tây, để lại một vệt hoàng kim rực rỡ rồi dần dần tắt, bầu trời cũng tối lại. Từ bụi cây thấp xa xa vọng đến tiếng hô hoán, thu hút sự chú ý của tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh đang đánh bóng thanh ngọc kiếm. Nhìn qua kẽ lá xanh, chỉ thấy một tốp người từ trong rừng chạy ra dưới gốc đa.


Thiếu niên xanh xao dẫn đầu khiến tim tôi khẽ giật thót.


Con mẹ nó, đúng là âm hồn bất tán, đi đến đâu cũng gặp cậu ta.


Nhóm này tổng cộng có bảy người, ngoài kẻ dẫn đầu là Kato Harasan và một lão già mặc áo choàng ra, còn lại đều mặc vest đen. Vest đen thì ở trong nước hoặc ở Nhật của bọn họ đúng là trang phục rất chuyên nghiệp, nhưng ở rừng nhiệt đới Đông Nam Á thế này thì chỉ tổ ra vẻ, vừa nóng vừa bất tiện, cứ như sợ người khác không biết mình là dân xã hội đen.


Tuy nhiên, chúng tôi nhanh chóng nhận ra trong số đó có người bị thương.


Kẻ bị thương là một gã trông chẳng khác gì “đội trưởng đầu heo” trong phim truyền hình, bắp chân phải bị thương, phải có hai người dìu mới đi được, lê lết đến gốc cây đa thứ ba thì lập tức có một gã đeo kính chạy lại xử lý vết thương. Sau một hồi bận rộn, hắn moi ra được một viên đầu đạn từ bắp chân gã kia.


Nhìn tình hình thì chắc là vừa đụng độ với đám của Thiện Tạng pháp sư. Chỉ là.. Thiện Tạng pháp sư sao lại bá đạo vậy? Chúng tôi thì vì nhắm vào viên đá số 105 trong tay hắn, thế còn bọn Nhật này chọc gì vào tổ ong của ông ta mà bị truy sát thế này?


Chẳng lẽ... bọn Nhật cũng thò tay vào cùng một cái túi?


Người ta nói “nơi đất khách gặp cố nhân” hay “kẻ thù của kẻ thù là bạn”, nhưng chúng tôi chẳng có ý định ra mặt chào hỏi. Giữa núi rừng sâu thẳm này, giết người như giết gà, không gây ra chút tiếng động. Lần trước, thằng oắt Kato còn nói rằng nếu gặp lại nhất định sẽ không nương tay. Tên đó tin chắc chị gái mình thành người thực vật đến giờ chưa tỉnh là do chúng tôi hại, giờ mà bước ra thì có khác gì tự đưa đầu cho cậu ta chặt?


Tôi còn thấy trong tay đám tùy tùng vest đen của cậu ta đang cầm súng lục.


Mấy người kia còn chưa kịp nghỉ ngơi thì từ hướng họ vừa tới lại vang lên tiếng động hỗn loạn, rồi một gã mặc quân phục xuất hiện. Đám Nhật lập tức tản ra ẩn nấp, còn thằng nhóc Kato Harasan thì không nói không rằng, lao thẳng về phía chúng tôi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn...

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b...

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,...