Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 14 - Chương 36

 Chương 36 – Con rối thế thân, trở lại Cách Lãng


Tiểu Đạo Lưu Manh đột nhiên bị thương, khiến cơn buồn ngủ của tôi lập tức tan biến không còn dấu vết. Tôi bước nhanh mấy bước tới, đỡ lấy nửa thân trên của anh ta, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"


Tiểu Đạo Lưu Manh đã không thể nói được gì, máu từ cái miệng đang há ra chảy trào ra ngoài. Đoá Đoá nói với tôi, chú Tiểu Minh vốn đang ngủ say, nhưng vừa rồi bỗng nhiên trong mơ kêu lên một tiếng, rồi miệng phun máu, ngã lăn xuống đất.


Tôi dùng ngón cái tay phải ấn vào huyệt Á Môn sau gáy Lão Tiêu, sau đó thả sâu béo ra, đặt ở mũi miệng anh ta để dò xét tình trạng.


Tôi nắm lấy tay trái của Tiểu Đạo Lưu Manh, cảm thấy lạnh ngắt, ướt sũng, dường như đẫm mồ hôi.


Rốt cuộc là chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì vậy?


Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ tâm thần ổn định, không để hoảng loạn. Một lúc sau, Tiểu Đạo Lưu Manh bỗng lên tiếng: "Tiểu độc vật, đừng lộn xộn nữa, tôi trúng hàng đầu rồi..." Thấy anh ta không còn nôn máu, ánh mắt đã tỉnh táo, tôi thu tay đang ấn huyệt Á Môn về, hỏi anh ta rốt cuộc là thế nào.


Tiểu Đạo Lưu Manh cố gắng chống người ngồi dậy, vẻ mặt uể oải, thở dài: "Haizz... chắc là trúng Con Rối Thế Thân hàng. Từ khi rời khỏi thôn Thác Mộc Khắc, trong lòng tôi cứ bất an, luôn có cảm giác bị người ta theo dõi. Lúc đầu còn nghĩ mình đa nghi, nên không để ý. Đến rạng sáng hôm qua khi bỏ trốn, cảm giác đó càng rõ rệt, nên mới đốt tấm bùa ẩn thân quý giá kia. Nào ngờ hiệu lực vừa tan, liền lập tức trúng chiêu..."


Vừa nghe đến Con Rối Thế Thân hàng, mí mắt phải của tôi lập tức giật liên hồi.


Thứ này danh tiếng rất lớn, hầu như khắp Đông Nam Á đều lưu truyền, cách làm thì muôn hình vạn trạng, người từng nghe qua không ít. Lúc mới tới đây, có lần nói chuyện với Hứa Minh, hắn nhắc đến một phương pháp bí truyền ở Myanmar: lấy một loại đỉa đỏ đặc biệt ở đây và gián lớn, nuôi chung mấy ngày, rồi đem cả hai thiêu thành tro. Tro này cần đúng ba lạng ba chỉ, trộn cùng đất mộ trăm năm và một số thứ bí mật khác, cộng thêm máu tươi của người bị hàng, nặn thành một con búp bê đất sét. Thứ đó chính là con rối thế thân.


Cách làm cụ thể tôi không rõ, chỉ biết rằng dùng kim bạc niệm chú đâm vào búp bê đất, người bị hàng sẽ cảm nhận giống hệt, đau đớn như thật.


Sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, nếu đem búp bê đó đập nát, người bị hàng sẽ chết ngay, hồn phi phách tán.


Cao thủ hơn nữa còn có thể dùng thủ đoạn đặc biệt rút ngắn thời gian, khiến nạn nhân chết nhanh hơn. Muốn gieo loại hàng này cần ba điều kiện: Một là có máu tươi của người bị hàng. Hai là người thi pháp phải nhớ rõ dung mạo nạn nhân. Ba, quan trọng nhất, là nạn nhân phải trong tình trạng cơ thể suy yếu, không có sức chống cự. Hội đủ ba điều kiện này mới có thể thành công.


Tôi lấy làm lạ, hỏi: "Anh chắc là bị gieo Hàng từ Thác Mộc Khắc sao?"


Tôi hỏi vậy cũng có lý. Nếu thật sự là pháp sư Thiện Tạng hoặc thuộc hạ của lão ra tay, thì ba điều kiện này, ngoài điều thứ hai còn tạm coi là hợp, điều thứ nhất và thứ ba sao có thể? Quan trọng nhất là, với đạo hạnh của Tiểu Đạo Lưu Manh, sao có thể bị một loại Linh Hàng nguyền rủa đơn thuần như vậy ám hại được?


Chuyện này đúng là kỳ quái đến cực điểm, giống như một nhà vô địch bơi lội Olympic lại chết đuối trong một cái ao nhỏ vậy, khó mà tin nổi.


Thế nhưng sự thật lại diễn ra ngay trước mắt tôi. Tiểu Đạo Lưu Manh như mắc một cơn bạo bệnh, hấp hối, nếu không có tôi đỡ thì gần như chẳng thể ngồi thẳng. Sắc mặt anh ta như lá vàng, héo úa, gượng cười thảm, nói: "Chắc là vậy, còn nhớ ở chùa Cách Lãng bị rắn cắn không? Máu tươi chắc chính là để lại từ khi đó. Còn chuyện người có đạo hạnh thì không bị hàng, cũng chỉ là tương đối thôi. Mấy ngày nay chúng ta chạy trốn khắp nơi, kiệt sức, đương nhiên dễ bị kẻ khác thừa cơ mà xuống tay. Thường xuyên đi dọc bờ sông, sao tránh khỏi có lúc ướt giày. Lần này gặp nạn, cũng xem như chuyện thường."


Vừa nói, Kim Tằm Cổ đã đi một vòng trong cơ thể anh ta. Nhưng vì đây là Linh Hàng nguyền rủa, chứ không phải Cổ Hàng, nên nó cũng chẳng làm được gì.


Nhìn Tiểu Đạo Lưu Manh bộ dạng chẳng khác nào sống không còn bao lâu, trong lòng tôi đắng chát. Tôi nói: "Loại Con Rối Thế Thân hàng này, một khi đã gieo, thì không thể tự giải. Hoặc là dùng bí pháp siêu độ búp bê đất kia, cắt đứt toàn bộ liên hệ; hoặc là giết kẻ thi pháp. Nếu không, chỉ có thể ngồi chờ chết. Lão Thiện Tạng kia là kẻ nguy hiểm, chưa chắc đã để anh chờ đủ năm mươi ngày. Lão nhất định có cách rút ngắn thời gian. Lão Tiêu, anh cảm thấy mình còn trụ được bao lâu?


Tiểu Đạo Lưu Manh giơ ba ngón tay, nói nếu bày trận ở đây, thì trong ba ngày có thể bảo đảm an toàn.


Tôi đứng dậy: "Tốt, có ba ngày là đủ. Tôi sẽ xuất phát ngay, chặt đầu tên pháp sư Thiện Tạng kia, cắt đứt tận gốc hàng đầu này."


Tiểu Đạo Lưu Manh kéo tôi lại, gượng cười nói: "Giờ cậu bày đặt làm anh hùng hảo hán gì chứ? Cậu tưởng mình là Quan Vũ, còn Thiện Tạng là Hoa Hùng chắc? Nếu thật như vậy, chúng ta đâu phải chui rúc trong cái hang nhỏ này sống như chuột. Tên Thiện Tạng ấy biết đâu đã giăng sẵn đại trận ở Thác Mộc Khắc, chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới. Giờ mà chạy đến, chẳng phải là đem cả cái mạng nộp luôn sao?"


Anh ta không cho tôi đi, nhưng giờ anh ta yếu đến mức chẳng khác gì một phụ nữ đang ở cữ, toàn thân chẳng còn chút sức lực, nên chẳng thể ngăn nổi tôi.


Tôi bảo anh ta cứ chờ ở đây, tôi đi rồi sẽ quay lại ngay. Tiểu Đạo Lưu Manh thấy không cản được, liền mắng to: "Cậu đúng là đồ ngốc! Giờ mà chạy thì còn giữ được một mạng, cứ cố chấp lao đầu vào đó, hai mạng đều mất thì coi như xong... Bình thường khôn ngoan lắm, dính phải chuyện này thì chẳng khác gì một con khỉ, giờ lại hóa ra chẳng biết điều nữa."


Tôi chỉ để anh ta tùy ý mắng, chỉ hỏi chuyện bày trận có cần tôi giúp không. Anh ta chẳng thèm nói lời tử tế, gắt: "Không cần, cút nhanh đi."


Tôi cười hì hì, vẫn tự mình ngồi xuống bàn bạc thêm với anh ta một lúc. Thấy anh ta toàn thân mềm nhũn, vô lực, tôi liền làm theo chỉ dẫn của anh ta, dùng đá, cành cây và phù giấy, bày một trận ẩn khí ở cửa hang.


Sau khi xong, tôi kéo Đoá Đoá đang chạy trước chạy sau mông tôi hỗ trợ, chỉ vào Tiểu Đạo Lưu Manh, nói: "Anh đi đây, em giúp chăm sóc anh ta, nếu có dã thú hay côn trùng độc bò vào thì đuổi đi nhé."


Đoá Đoá mở to đôi mắt trong veo như nước, gật đầu: "Vâng."


Tôi tháo tấm thẻ gỗ hoè đeo ở cổ, đặt bên cạnh Tiểu Đạo Lưu Manh.


Nếu không có Đoá Đoá chăm sóc, Tiểu Đạo Lưu Manh sau khi trúng công kích của Linh Hàng chỉ e sẽ rơi vào cảnh cô độc bị bỏ rơi, chẳng khác gì gã người Nhật tự sát tối qua. Tôi đi mà lòng vẫn không yên. Thấy vậy, Tiểu Đạo Lưu Manh thở dài: "Được rồi, Đoá Đoá giao cho tôi, coi như cậu dặn dò hậu sự. Mẹ kiếp, nếu cậu không quay về, tôi sẽ nhận con bé làm con gái tôi, gọi ta là cha..."


Đoá Đoá ngơ ngác nhìn tôi bằng đôi mắt trong suốt. Khi tôi định bước đi, bỗng bé bật khóc, chạy lại kéo vạt áo tôi, nước mắt như hạt đậu vàng rơi tí tách, trông hệt như thật. Bé vừa khóc vừa nói: "Hu hu...Anh Lục Tả, anh không cần Đoá Đoá nữa sao? Sao lại không cần Đoá Đoá? Hu hu... Em đã rất cố gắng, em giặt quần áo cho anh, em luyện công dưới trăng mỗi ngày, không ngủ gật nữa, em không cần Kỳ Lân Thai nữa... Đừng mà..."


Cơn xúc động bất ngờ của cô bé khiến cả tôi lẫn Tiểu Đạo Lưu Manh đều sững sờ. Tôi ngồi xuống, cố dỗ dành một hồi, rồi quay sang mắng lão Tiêu: "Cái miệng quạ đen của ông, nói bậy cái gì thế? Anh chỉ ra ngoài một lát thôi. Nhớ chăm sóc chú Tiểu Minh, nếu để chú bị rắn ăn, thì không chỉ bị anh đánh đít, mà anh còn thật sự không thèm để ý đến em nữa, mặc em ở một mình luôn!


Đoá Đoá còn vương lệ trên khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn, nhưng đã bị tôi dọa, liền nói vội: "Vâng, vâng, em sẽ chăm sóc chú đạo sĩ thật tốt..."


Trải qua một phen vừa dỗ vừa doạ, cuối cùng tôi cũng tạm thời trấn an được Đoá Đoá. Tôi chờ đến khoảng hơn sáu giờ, ánh sáng ban mai dần rõ rệt, khẽ chạm vào gương mặt mịn màng của Đoá Đoá, rồi dặn dò Tiểu Đạo Lưu Manh mấy câu nữa, mới bước ra khỏi cửa hang.


Người Nhật trên cây vẫn ở đó, nhưng thân thể đã bị chim mổ, sâu cắn đến mức máu thịt nát bấy. Khi tôi đi ngang, thấy xác hắn chi chít kiến, loại kiến đen pha đỏ, thân hình không to lắm.


Ban đầu, tôi đi khá cẩn thận, không để lại dấu vết. Nhưng khi đã vượt qua khu rừng đầu tiên, tôi không còn để ý nhiều đến dấu chân nữa mà tăng tốc lao đi.


Không có tiểu yêu Đoá Đoá giúp đỡ, việc đi lại trong rừng thực sự khá nhức đầu. Cây cối ở đây sinh sôi có thể nói là dị dạng, xanh mướt từ dưới đất, trên đường cho đến cả trên không, mọc loạn xạ khắp nơi. Tôi tìm một cành cây gãy làm gậy, rồi len lỏi qua rừng. Có Kim Tằm Cổ tuần tra cơ động trong phạm vi rộng xung quanh, nên tôi cũng không quá lo bị phục kích. Thỉnh thoảng vài con lọt lưới như rắn hay thằn lằn xanh nhiệt đới lao ra trước mặt, đều bị tôi một gậy đập chết, chẳng thể vênh váo được bao lâu.


Điều tôi muốn nói là bỏ qua Kim Tằm Cổ và Đoá Đoá, tôi vốn dĩ vẫn là một kẻ không dễ bị xem thường.


Suy cho cùng, là chủ nhân của bổn mạng Kim Tằm Cổ, tôi không chỉ có những trải nghiệm kỳ dị bấy lâu nay, mà còn thường xuyên hưởng lợi từ những tác dụng “ Theo gió luồn vào đêm, lẳng lặng thấm vật nhỏ” mà nó mang lại. Chính ưu thế này mới là một trong những lý do quan trọng khiến Kim Tằm Cổ được xưng tụng là “Vua của các loại cổ”.


Sáng tạo và hủy diệt, vĩnh viễn điều thứ nhất càng khiến người ta kính phục từ tận đáy lòng.


Thôn Thác Mộc Khắc nằm về phía nam vị trí của tôi, không thuộc lưu vực của con sông này, mà phải vượt qua vài dãy núi cao và vực sâu, tiến vào trong rừng rậm. Đường đi rất xa. Có những lối mòn do thú rừng tạo thành, nhưng đa phần tôi không dám đi, sợ bị phục kích, nên thường chọn băng qua rừng rậm và những nơi chưa có dấu chân người. Trên đường, tôi thậm chí còn bắt gặp voi. Lũ khổng lồ hiền lành ấy khiến tôi thích thú, nhưng tôi chẳng dám lại gần đàn voi gồm bốn con lớn và hai con nhỏ, mà vòng thật xa để tránh.


Tôi băng rừng lội suối suốt gần mười mấy tiếng, cuối cùng cũng kịp lúc mặt trời lặn, từ hướng tây bắc đến được bên ngoài thôn Thác Mộc Khắc.


Nếu không có Kim Tằm Cổ, e rằng tôi chẳng thể nào chịu nổi hành trình gian khổ như vậy.


Rồi, từ xa, tôi trông thấy trên bãi đất bằng giữa thôn Thác Mộc Khắc bập bùng một đống lửa, rất nhiều người đang nhảy múa, bị trói chặt giữa đống lửa bập bùng là cả gia đình từng cho chúng tôi tá túc trước đây.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn...

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b...

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,...