Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 14 - Chương 47

 Chương 47 - Một đấm phong tình


Cả người tôi cứng đờ, một luồng khí lạnh từ xương cụt dọc sống lưng mà xộc thẳng lên.


Nói thật thì suốt một năm qua, tôi chẳng mấy khi được hưởng yên ổn. Hết chuyện này đến chuyện khác hiểm ác nối nhau xảy đến. Người chết tôi cũng thấy nhiều rồi, tim gan sớm chai sạn với sinh ly tử biệt, cảnh máu thịt be bét cũng chỉ coi là thường, không đến mức ảnh hưởng tâm tình. Nhưng khi nhìn vào cái bát trước mặt, bốn miếng thịt được cắt vuông vắn, nấu chín tới, chẳng khác gì thịt heo bò bình thường, lại còn tỏa ra mùi thơm của đồ ăn, nóng hổi, trên mặt thậm chí còn có chút nước sốt, trong bụng tôi lập tức trào dâng một cơn chua xót, muốn nôn ra.


Tuyết Thụy không bao giờ lừa tôi. Cô ấy đã nói đây là thịt người, thì chắc chắn đúng là như vậy.


Nghĩ lại, lũ chủ ngục này sao có lòng tốt đến mức, ở chốn núi sâu rừng rậm, giao thông cách trở, lại bày ra được thịt heo cho tù nhân dùng cơm?


Tôi có thể tưởng tượng ra sắc mặt mình lúc đó hẳn đã trắng bệch đến cực điểm. Máu me tôi thấy rồi, tàn nhẫn cũng từng thấy, nhưng bệnh hoạn đến mức này thì quả thực vượt quá tưởng tượng. Bọn chúng dám đem thịt người nấu chín, bày biện như món ăn bình thường, đặt trước mặt chúng tôi. Đây là hành vi gì? Đây là cái gì chứ! Ngoài việc gọi là tâm lý biến thái, e rằng chẳng còn lời nào khác để giải thích.


Tôi nuốt xuống ngụm nước chua đang dâng trong cổ họng, rồi vội nhổ phịch xuống đất.


May mà Tuyết Thụy kịp thời ngăn cản, nếu không, chỉ vì cơn đói bụng hành hạ mà tôi lỡ ăn một miếng, thì về sau biết được sự thật, chắc chắn sẽ ám ảnh ác mộng suốt đời. Việc này chẳng liên quan gì đến sự kiên cường hay phẩm chất đàn ông, mà là vấn đề căn bản nhất của nhân tính. Con người, tuyệt đối không thể ăn thịt người. Đó là tiêu chuẩn thấp nhất để làm người, ít nhất trong xã hội văn minh là vậy.


Nhưng ngay lúc tôi nắm lấy song sắt, quay đầu nhìn sang chéo đối diện, thì thấy Kato Harasan đã cầm miếng thịt trong bát, không một chút do dự, há miệng cắn xuống.


Dù trong lòng vốn chẳng ưa gì thằng Nhật này, tôi vẫn không nhịn được lên tiếng cảnh báo: “Đây là thịt người, không thể ăn đâu!”


Cậu ta khựng lại một thoáng, rồi đặt miếng thịt dày chừng hai ngón tay xuống, đưa tay quệt vết sốt bên khóe môi, bình thản nói: “Anh nói là thịt người thì nó là thịt người sao? Rõ ràng là thịt heo. Không tin thì nếm thử đi, mùi vị cũng không tệ. Mau ăn đi, ăn xong mới có sức.” Nói rồi, cậu ta bưng bát cháo loãng lên, ngửa cổ tu ừng ực. Nghe thì có vẻ thản nhiên, nhưng tôi nhìn thấy nơi yết hầu cậu ta co giật bất thường.


Một nhịp, rồi lại một nhịp, như đang co rút.


Tôi hiểu rồi, tiếng kêu lúc nãy của Tuyết Thụy lớn như vậy, Kato Harasan sao có thể không nghe thấy? Cậu ta chắc chắn biết rõ, chỉ là giả vờ như không, tự thôi miên bản thân mà thôi. Vì sao ư? Có lẽ vì thịt có thể nhanh chóng bổ sung thể lực, để cậu ta chuẩn bị cho hành động tiếp theo. Với vẻ mặt bình thản đến mức ấy, trong lòng cậu ta tám chín phần là đang tính chuyện vượt ngục rồi.


Tôi cạn lời, quay người lui về, ngồi xuống cạnh Tuyết Thụy. Cảm giác cơn đói trong bụng không những không giảm mà còn bùng lên, nóng rát như lửa đốt. Cái chậu thức ăn trước cửa ngục lại trở nên hấp dẫn lạ thường. Tôi bèn hỏi Tuyết Thụy: "Em làm sao biết thịt trong chậu là..."


Tuyết Thụy khép mắt mỉm cười, đưa tay chỉ vào giữa trán mình, rồi lại chỉ xuống giữa ngực: “Trước mặt em, bản chất của vạn vật, chỉ cần em muốn, đều có thể thấy rõ. Em nhìn thấy những miếng thịt kia vốn đến từ một cô gái đáng thương, cô ấy chết chưa đầy hai ngày. Em nghe thấy linh hồn cô run rẩy, nghe thấy tiếng gào thét không cam khuất của cô...Còn anh đói bụng, là vì thứ nước cỏ anh uống lúc trước phát tác. Trong đó có oán niệm của mười quỷ đói, nên khiến anh cồn cào, chỉ nghĩ đến thức ăn. Thực ra, anh hoàn toàn không cần nó.”


Tôi gật đầu. Quả thật đúng vậy: mới chỉ một ngày trôi qua, hôm qua chúng tôi còn ăn thịt xông khói và cơm nắm nhà Hùng Minh, sao lại có thể đói dữ dội đến thế? Được Tuyết Thụy nhắc nhở, tôi xếp bằng mà ngồi, bắt đầu tụng “Cam Lộ Pháp Thực Chú”, siêu độ những cô hồn quỷ đói đang quẩn quanh nơi ngực bụng: “Lãnh lãnh cam lộ thực, pháp vị thực vô lượng, Khiên hòa lưu thất trân, minh minh hà sở ngại...”


Niệm chú xong, cơn đói trong đầu vốn như cơn nghiện thuốc, xoáy mãi không tan, liền tiêu giảm đi không ít. Tôi lặp lại ba lần, cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.


Tôi cười cảm tạ Tuyết Thụy: “Em quả là biết nhiều, hôm nay nếu không có em, tôi chắc mất mặt to rồi.”


Tuyết Thụy cười khẽ, nhăn mũi nói: “Đó chẳng phải sao? Em là truyền nhân của Bắc tông Thiên Sư đạo, ‘Ngũ tuyệt’ của Thiên Sư đạo: Dưỡng tinh chi đạo, dưỡng khí chi đạo, dưỡng thần chi đạo, dưỡng hình chi đạo, dưỡng thực chi đạo — em có thể nói đều được chân truyền cả đó!”


Nói xong, cô lại hơi ngượng ngùng cười: “Thật ra cũng không hẳn, chỉ là sư phụ em từng khai thiên nhãn cho em, nên em có thể nhìn thấu được phần nào bản chất, xóa đi lớp mê chướng mà thôi.”


Tôi cũng đưa tay gãi mũi, cười trêu: “Ngay cả ‘Dưỡng tinh chi đạo’... em cũng được chân truyền rồi à?”


Gương mặt trắng trẻo mịn màng của Tuyết Thụy bỗng chốc bừng đỏ, như thể có ai vừa đổ chén mực đỏ vào trong hồ, loang nhanh khắp má, chẳng mấy chốc đến cả vành tai cũng đỏ bừng, nóng ran.


“Anh xấu lắm! Hừm...”


Nói rồi, cô thiếu nữ vốn đang ngập tràn vẻ thánh khiết bỗng hóa thành một đóa hồng đỏ rực, đưa ngay nắm đấm nhỏ nhắn phập phồng mà nện thẳng vào ngực tôi.


Cú đấm tưởng chừng nhẹ mà làm tôi, đang còn yếu ớt, suýt nôn cả bữa tối hôm qua ra ngoài. Lúc ấy tôi mới sực nhớ: trước mặt mình không chỉ là một cô bé mười bảy mười tám tuổi, mà còn là truyền nhân đạo môn, không phải đối tượng để tôi tùy tiện trêu ghẹo được...


Một đấm phong tình này, thấm nhuần tinh túy của “Tam Hoàng Pháo Chùy”: mộc mạc không hoa hòe, nhưng khí thế lại dũng mãnh vô song.


Tiếp đó, chúng tôi lặng im không nói, cách nhau chừng hai nắm tay, dựa vào tường, lặng lẽ khôi phục thể lực, chờ đợi số phận tiếp theo mà mình sắp đối mặt. Đây tuyệt đối không phải là lúc để đùa giỡn. Phải biết rằng, thân phận hiện tại của chúng tôi chẳng khác gì tù nhân dưới gông cùm, miếng thịt trên thớt, mặc cho kẻ khác tùy tiện chặt chém.


Hơi thở của Tuyết Thụy rất đặc biệt, theo nhịp ba dài một ngắn, hệt như đang tu luyện một loại công pháp dưỡng khí của Đạo gia. Tôi nghiêng đầu nhìn, thấy hàng mi cong cong của nàng khẽ run rẩy, rồi lại xoay đầu qua lại, vận dụng một phương pháp tương tự yoga, khiến toàn thân khớp xương rung động, phát ra những tiếng “pặc pặc” giòn vang.


Thời gian trôi qua chừng hai canh giờ, quả nhiên lại có ba người đến. Chúng cầm theo đèn pin công suất lớn, soi từng buồng giam một lượt, rồi chửi rủa om sòm bỏ đi. Từ tốc độ của chúng mà xét, nơi này hẳn không rộng, số tù nhân có lẽ cũng chẳng nhiều, đưa hai bàn tay ra đếm chắc là hết. Cánh cửa sắt bên trái vang lên một tiếng “keng”, rồi tiếng trò chuyện dần xa, tôi lập tức quyết định dùng đến át chủ bài của mình.


“Xin mời đại nhân Kim Tằm Cổ hiện thân!”


Tôi chắp tay khấn thầm. Sâu béo vừa xuất hiện, tôi liền sai nó lần theo song sắt, lặng lẽ chui ra ngoài do thám. Nó gật gật đầu, rồi trườn vào trong bóng tối, chậm rãi trôi đi. Lúc này trong ngục tối om, tự nhiên chẳng ai có thể chú ý đến nó. Còn tôi thì khép mắt, trống rỗng tâm trí, để tinh thần bước vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, dần dần thăng nhập một không gian giả tưởng, hư ảo.


Chẳng bao lâu, trong đầu tôi bắt đầu nổi lên những hình ảnh lờ mờ, như nét phác họa bằng bút chì, chỗ đông chỗ tây, rồi dần dần rõ ràng hơn, sinh động hơn. Trước mắt tôi hiện ra một đại sảnh, ở chính giữa sảnh là một cột đá lớn. Góc nhìn xoay chuyển, tôi thấy cuối đại sảnh có một cánh cửa sắt kéo ngang, hẳn chính là lối ra của buồng giam chúng tôi. Còn nơi Kim Tằm Cổ đang ở, bốn phía vắng tanh, duy chỉ cột đá trung tâm treo đầy xích sắt, dài ngắn khác nhau, đầu mối đều là những chiếc còng tay.


Thế giới bỗng sụt xuống, đó là khi Kim Tằm Cổ lao thấp xuống gần mặt đất.


Chúng tôi tiến sát cột đá ấy. Trong khung cảnh hiện lên vô số vảy da trắng vụn, tóc rụng, dài có ngắn có, tóc thẳng, tóc xoăn, màu sắc khác nhau; còn có móng tay gãy vụn, cùng những thứ khó tả khác...Hiển nhiên, nơi này từng có rất nhiều người bị giam giữ, sống dằn vặt tại đây.


Kim Tằm Cổ lượn quanh một vòng, rồi bắt đầu bay về phía đầu bên kia của đại sảnh.


Ở phía đó, khói mờ lượn lờ, ánh sáng đỏ hắt lên, kế đó hiện ra một cánh cửa lớn. Đó là một cánh cửa sắt kiểu cũ, trông vừa nặng nề vừa kín kẽ. Kim Tằm Cổ lượn quanh một vòng, nhưng lại không tìm được khe hở nào đủ để chui qua. Với thân phận bán linh thể, nó có thể tự do ra vào thân thể con người cũng như các sinh vật khác, nhưng khả năng ấy chỉ giới hạn trong những cấu trúc đại phân tử dạng cacbon–hydrat. Còn trước một hàng rào kim loại nguyên chất, kết cấu chặt khít như thế này, nó cũng bất lực.


Một lát sau, nó ngắm chừng lỗ khóa.


Ngay sau đó, nó chuẩn bị từ lối duy nhất ấy, xuyên qua để tiến vào thế giới bên ngoài. Thân thể mập mạp khẽ ngọ nguậy, Kim Tằm Cổ bắt đầu đột nhập, luồn lách qua kẽ hở của lỗ khóa. Trong khoảnh khắc, thế giới trước mắt tôi bỗng trở nên kỳ dị quái lạ, vỡ ra thành từng mảng, từng đoạn hình ảnh hỗn loạn. Nhưng chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài cánh cửa sắt, một luồng hồng quang đã ập tới, đánh thẳng vào thế giới trong tâm trí tôi...


Ầm, tất cả trong đầu lập tức sụp đổ.


Tôi giật mình mở mắt, thấy Tuyết Thụy đang nhìn mình đầy lo lắng, khẽ hỏi: "Sao vậy?"


Tôi muốn mở miệng trả lời, nhưng cổ họng bỗng ngòn ngọt, máu đã tràn ra, chảy xuống khóe môi. Một lúc sau, sâu béo quay trở lại, lớp da vàng óng bên ngoài bị cháy xém loang lổ. Lần ở trong rừng, khi chạm mặt con mãng xà hoàng kim, tôi lẽ ra đã phải nghĩ tới chuyện thiện tạng pháp sư cũng ở nơi này; việc này vốn đã được Diêu Viễn xác nhận. Quả nhiên, mọi chuyện trên đời chẳng bao giờ có may mắn thoát nạn. Ở trong đại bản doanh của các thầy bùa chú Nam Dương, nếu trong phòng không được bày trận bố cục, thì chẳng khác nào sỉ nhục trí tuệ của bọn họ.


Tôi xót xa đưa tay sờ lớp da cháy sém trên mình Kim Tằm, trong lòng không khỏi chùng xuống.


Nó thì lại vô tư chí chóe kêu, thậm chí còn chạy tót lên ngực Tuyết Thụy mà nhảy nhót, khiến cô bé hét lên chói tai. Kim Tằm Cổ vốn không sợ đao chém lửa nung, thân nó như vàng ròng, tổn thương phải chịu thực ra không nặng như bề ngoài. Thế nhưng, tôi vẫn không khỏi buồn lòng: Tiểu Đạo Lưu Manh sống chết chưa rõ, tôi cùng Tuyết Thụy thì thân sa ngục tù, bên ngoài là tầng tầng nguy hiểm, mà mọi lá bài tẩy của tôi nay đã lộ hết. Vậy thì, biết phải làm sao?


Lần đầu tiên, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác mệt mỏi rã rời.


Đêm ấy, tôi thiếp đi trong cơn mơ màng. Trong mộng, tôi thấy mình lạc vào một hố đất đen ngòm, mỗi bước đi lại giẫm phải một cái sọ người. Đi mãi, cuối cùng tôi đá trúng một cái đầu người. Hiếu kỳ nhặt lên xem, thì ra đó chính là cái đầu thất khiếu chảy máu của Tiểu Đạo Lưu Manh, đang nhe răng cười với tôi bằng một nụ cười quái dị rùng rợn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn...

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b...

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,...