Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 17 - Chương 17

 Chương 17: Hãm sâu vây chặt


Nước đầm lạnh thấu xương, tôi bò lên bờ, phát hiện trên người quả nhiên còn dính hai con rắn chết, đầu đều vỡ nát, não tủy bị hút sạch.


Vừa vào trong động, Kim Tằm Cổ không nói một lời, lập tức chui trở lại cơ thể tôi.


Mặt nước trong đầm gợn sóng, lan dần từ trong ra ngoài. Đứng trong bóng tối nhìn về ánh sáng ở cửa động, chỉ thấy đám rết và rắn độc chất đống bên bờ đầm, như thể gặp quỷ, đồng loạt quay đầu bỏ chạy về lối cũ.


Thông qua cảm ứng của Kim Tằm Cổ, tôi có thể nghe được trong không trung vang lên một thứ chấn động tần số thấp. Chính âm thanh này đã điều khiển những loài độc trùng vốn là thiên địch, hợp lực truy sát chúng tôi. Là bọn Lừa Lùn hay là đám Gollum hang động kia? Thực ra, tôi vẫn còn nhớ rõ lúc trên đường cao tốc Giang Thành đối phó Hàng Đầu sư Nam Dương Prasom, Kim Tằm Cổ từng phản khống lại Rết Hàng của gã. Tôi tin rằng nếu cho sâu béo đủ thời gian, chúng tôi chắc chắn có thể hóa địch thành bạn.


Chỉ là, trong động này rốt cuộc ẩn giấu thứ gì, mà có thể khiến đám độc trùng cũng như Kim Tằm Cổ kinh hãi đến vậy?


Tôi mặc đồ dày, vừa ngấm nước liền trở nên nặng trĩu. Dựa vào ánh sáng lờ mờ, tôi tháo đôi ủng ra, dốc một cái, toàn là nước. Mang đôi giày ướt quả thực rất khó chịu, nhưng tôi vẫn nghiến răng xỏ lại, rồi ngó vào trong.


Bên trong tối đen, chẳng nhìn thấy gì cả.


Dương Thao bật đèn pin, rọi vào trong. Trong hang đá ngầm, lối đi quanh co khúc khuỷu, chết chóc nặng nề; chỉ có con suối chảy róc rách bên cạnh, ít nhiều mới có chút sinh khí. Hồ Văn Phi trách Giả Vi vì sao lại tự ý bỏ chạy, nhưng chị ta dửng dưng đáp: "Trong này, có lối ra." Dương Thao lấy làm lạ, hỏi: "Làm sao cô biết được?"


Giả Vi trả lời: "Trực giác."


Dương Thao và Hồ Văn Phi đều cạn lời, vặn vẹo chiếc áo ướt sũng, giậm chân liên tục, lạnh đến run cầm cập. Tôi nhìn quanh bốn phía, chợt động tâm, hỏi Giả Vi: "Tiểu Hắc, con thú ăn kiến của chị đâu?"


Giả Vi ngẩn ra, nói: "Không biết nữa, chắc là chạy mất rồi?" Ba gã đàn ông chúng tôi nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều ánh lên một tia lạnh lẽo.


Qua những ngày này, ngay cả một kẻ ngoài như tôi cũng nhận ra tình cảm của Giả Vi dành cho Tiểu Hắc sâu nặng đến mức nào. Thú cưng, con cái, hay người tình? Không ai biết. Chỉ biết Tiểu Hắc chính là sinh mệnh thân thiết nhất, quan trọng nhất của Giả Vi. Thế nhưng giờ phút này, từ miệng chị ta thốt ra lại nhẹ bẫng, như đang nói về một vật tùy ý nào đó.


Trên đời nhiều thứ có thể giả vờ, chỉ riêng tình cảm là chẳng thể.


Bầu không khí trong khoảnh khắc trở nên quái dị. Chúng tôi mượn ánh sáng lạnh, cẩn thận quan sát người phụ nữ trước mặt. Cơ bắp sau lưng Dương Thao và Hồ Văn Phi căng chặt, nét mặt nghiêm trọng. Dương Thao lại một lần nữa xác nhận: “Chị Giả, vì sao phải vào trong động này?”


Giả Vi vô tình dịch sang bên mấy bước. Tôi chuyển qua đối diện chị ta, liền phát hiện ra một gương mặt hoàn toàn khác: lạnh lùng, cuồng ngạo, coi thường hết thảy, những cơ bắp cứng đờ tựa như cương thi không ngừng co giật, lộ ra một vẻ mặt chẳng giống loài người.


Chị ta đột nhiên xoay người, đẩy mạnh Hồ Văn Phi đang chắn đường, rồi lao thẳng về phía sâu trong hang động.


Ngay khoảnh khắc chị ta xoay người, tôi cảm thấy trên thân thể chị ta phát ra một luồng hàn khí, như thể nước khoáng đá lạnh băng tràn ra ngoài. Dương Thao và Hồ Văn Phi vừa quát lớn, vừa đuổi theo vào trong. Tôi muốn vươn tay ngăn lại, nhưng không kịp. Hai người rất nhanh đã đuổi đến khúc ngoặt phía trước, sắp biến mất khỏi tầm mắt tôi.


Ngay lúc ấy, tôi chần chừ.


Là kẻ có năng lực phán đoán chuẩn xác, lựa chọn sáng suốt nhất hiển nhiên là vượt qua đầm nước này, sau đó dựa vào uy áp tự nhiên của Kim Tằm Cổ đối với độc trùng, quay lại chỗ tập kết của Miêu trại. Nhưng như vậy, tôi sẽ phải đối diện với bao nhiêu lời chỉ trích, trở thành kẻ nhát gan, kẻ hèn nhát bỏ rơi đồng bọn mà sống sót. Đó mới chỉ là gông xiềng đạo đức; tầng sâu hơn chính là: nếu mất đi sự trợ lực của ba cao thủ đặc vụ này, thì trong hẻm núi tràn ngập nguy cơ này, liệu tôi có thể tự mình tìm ra đường sống chăng?


Dù tôi không muốn nghĩ, nhưng cũng phải thừa nhận: tôi không thể rời họ, họ cũng không thể rời tôi.


Chúng tôi là quan hệ gắn bó mà tồn tại.


Đến nước này, tôi chỉ có thể buông tiếng chửi thề, vừa trút nỗi căm tức, vừa đuổi theo dấu chân bọn họ, lao sâu vào hang động. Gọi nơi này là “động” bởi cửa vào tương đối rộng rãi, chứ không hẹp dài ngột ngạt như hang đá ngầm thường thấy. Đi thêm vài chục bước, dòng nước men theo một bên chìm vào bóng tối, không gian trước mắt bỗng nhiên mở ra khoáng đạt.


Nơi này mở ra không chỉ ở không gian, mà còn cả ở cảm giác. Ánh sáng xanh u uẩn, phát ra từ hai bên vách đá.


Thứ ánh sáng ấy do một loại rêu phát quang tỏa ra, độ sáng không cao, nhưng đối với tôi, đã đủ để nhìn thấy đại khái cảnh vật trong động.


Tôi đuổi sau, tốn nhiều sức mà vẫn chưa kịp bắt Dương Thao và Hồ Văn Phi, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vang vọng phía trước hang. Giữa đường lại có mấy ngã rẽ, càng đi sâu, bầu không khí càng thêm đè nén, trong lòng tôi cũng dần trĩu nặng, như có một áp lực cường đại đang tràn đến. Cuối cùng, tôi đã nhìn thấy bóng dáng hai người họ ở phía trước.


Tôi bước nhanh tới, chỉ thấy hai người như đứng sững, chăm chú nhìn về phía trước.


Chúng tôi đến một không gian rộng lớn như sân vận động, diện tích đủ chứa hai sân bóng đá.


Cảm giác không gian cụ thể như vậy là vì ngay giữa không gian này và ở tám phương vị xung quanh đều có những ngọn lửa âm thầm cháy. Những ngọn lửa ấy đứng thẳng như đèn, giữ độ ổn định, gần như không nhảy múa, chiếu rọi khắp không gian lớn, khiến nơi này trông như buổi hoàng hôn về đêm.


Dù mờ mịt, nhưng vẫn rõ ràng.


Chúng tôi đứng ở rìa một cao đài, dưới chân là những bậc thang đục đẽo bằng tay; toàn bộ không gian cho thấy dấu vết trang trí nhân tạo rõ ràng, hình tròn bậc cao, vị trí này của chúng tôi chênh lệch với mặt đất bằng bên dưới đến hơn hai trượng, bậc thang hơn mười nấc, đều làm bằng đá. Ở chính giữa mặt đất bằng là một miệng giếng, chung quanh đặt tám chiếc đỉnh đá theo tám phương “Càn, Khôn, Tốn, Đoài, Cấn, Chấn, Ly, Khảm” sắp thành quẻ, kiểu dáng cổ sơ, nặng nề; ở vành quai của mỗi chiếc đỉnh có một sợi xích đồng to bằng cánh tay trẻ sơ sinh, kéo thẳng lên và nối vào miệng giếng.


Những sợi xích đồng căng ra như đang vật lộn với miệng giếng, thỉnh thoảng vang lên tiếng kẹt kẹt trong không gian.


Khoảng cách giữa các đỉnh đá ở tám phương rơi vào tầm sáu bảy mét.


Bao quanh các đỉnh đá là một con sông hình tròn nhỏ màu bạc, rộng chừng nửa mét hoặc hẹp hơn nữa, như một sợi dây bạc, bao vây mọi thứ bên trong; trên đó có tám cây cầu đá kiểu cổ, nhịp vòm dài chừng ba mét, nối trong và ngoài. Phía ngoài nữa, sau mặt phẳng, là những tượng đá đứng san sát, có người cũng có cả thú ——  lợn rừng, ngựa chân ngắn, bò hoang, khỉ... đủ loại. Nhìn khắp bốn phương, tổng cộng có đến hai, ba trăm pho tượng hoàn chỉnh, giống như binh mã đất nung thời Tần Thủy Hoàng, sắp xếp trận hình, giáo mác dựng như rừng, khí thế rất hùng tráng.


Giả Vi đã như về đến sân sau nhà mình, lao xuống bậc thang và chạy về phía bóng tối đối diện.


Hồ Văn Phi định truy theo thì bị Dương Thao chặn lại, rút ra thiết bị trong người cho ông ta xem, nói: "Dưới kia có một đại trận, chỉ cần bước vào, trời long đất lở, khó có cơ hội thoát."


Hồ Văn Phi chỉ vào Giả Vi sắp tiến đến đỉnh đá, hỏi: "Cô ta sao lại không sao?"


Dương Thao rút khẩu súng ở hông, chĩa về phía người phụ nữ cố ý dẫn chúng tôi vào đây, do dự có nên nổ súng: "Cô ấy... có lẽ đã không còn là Giả Vi nữa. Lúc này, có thể là một người khác rồi?" Tôi không kìm được, đáp: "Anh trước đó bảo chắc cô ta không bị nhập mà?" Dương Thao cười khổ, nói: "Đạo cao một thước, ma cao một trượng, chuyện này ai dám nói chắc?"


Nhìn xuống không gian hùng tráng phía dưới, tôi hỏi: "Chúng ta phải làm sao? Trở về sao?"


Hồ Văn Phi hơi ngần ngại, chỉ xuống phía dưới, nói: "Toàn bộ khe núi này sở dĩ bí ẩn mấy ngàn năm không ai biết, là nhờ có trận pháp che giấu; ngay cả khi con chim kia của cậu tỉnh lại, cũng chưa chắc thoát khỏi cái lồng này. Cậu xem chỗ này, chỗ này cực kỳ giống con mắt của đại trận; nếu tìm ra cách phá ở đây... Lục Tả, hy vọng chúng ta thoát khỏi hẻm núi này có thể nằm ngay chỗ này, biết đâu lời của Giả Vi không phải vô căn cứ."


Tôi hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng vội nghĩ đến chuyện ra khỏi cốc nữa, sống sót được hay không, đó vẫn là một ẩn số.”


Trong lúc nói, Giả Vi đã đi tới rìa trung tâm của không gian kia. Chị ta vừa định từ hướng Đông Bắc bước qua cầu thì đột nhiên sóng gợn lóe lên, thân thể cứng đờ, không thể động đậy, mà chiếc đỉnh đá khắc chữ “Khôn” đối ứng bỗng vang rền chuyển động. Đồng thời, những hồi chuông đồng chói tai vang lên từ trong bóng tối, tiếp đó là âm thanh kỳ dị như tiếng còi báo động dội khắp toàn bộ không gian.


Vô số bước chân ùn ùn từ bốn phía hắc động tuôn ra. Chẳng bao lâu, trên các bậc thang xuất hiện một đám người hang có hình dạng giống hệt những kẻ hôm trước tôi từng bắn chết.


Nhóm gần chúng tôi nhất có chừng sáu bảy tên, trong tay đều cầm vũ khí kim loại, hoặc giáo mác, hoặc đoản kiếm, ào ào xông tới.


Nhìn dáng vẻ này, hiển nhiên không phải đến mời chúng tôi ăn cơm.


Đám người hang đầu to, thân hình gầy dài, động tác linh hoạt, cũng tinh thông chút kỹ xảo cận chiến. Ba tên lao tới đầu tiên, đồng loạt nhào vào người tôi, làm tôi giật nảy mình. Khẩu súng lục chỉ còn một viên đạn, tôi vốn không định dùng, bèn rút dao, phản thủ cầm ngược, hạ thấp thân hình, cưỡng ép bản thân tập trung toàn bộ tinh thần vào kẻ địch trước mặt.


Tên người hang tóc xõa tung cầm kiếm đâm tới, tôi dùng dao phá núi gạt ra, hai tay vặn mạnh, liền nắm chặt được cánh tay nó, rồi quăng xuống bậc thang, cả người hắn bay văng đi.


Xem ra cũng không mạnh mẽ như tưởng tượng.


Ba người chúng tôi vừa đánh vừa lùi, chống đỡ một trận. Đột nhiên, từ trung tâm truyền ra một tiếng gầm vang như sấm nổ. Nguyên bản cứng đờ bất động, Giả Vi lại đang dùng một giọng thô ráp, khàn đục lớn tiếng hô gọi. Chị ta nói bằng Miêu ngữ cổ, tôi nghe không rõ lắm, nhưng Giả Vi liên tục hô ba tiếng, mỗi tiếng lại vang dội hơn tiếng trước, dư âm chấn động khắp không gian.


Sau đó, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra: đám người hang đang liều chết tấn công chúng tôi, vậy mà toàn bộ đều quỳ rạp xuống đất, run rẩy hướng về phía Giả Vi mà phủ phục bái lạy.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn...

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b...

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,...